Cùng lúc đó, nắm đấm bên trái của hắn đột nhiên ngừng công kích, trên tay còn xuất hiện một thanh sát kiếm màu đỏ với sức mạnh vô địch, chém thẳng vào cánh tay đang cầm kiếm của Doãn Chí Bình.
Vẻ mặt Doãn Chí Bình thay đổi, với khoảng cách này mà Diệp Thành lại tấn công với tốc độ quá nhanh khiến hắn ta không có thời gian phản ứng.
Phụt!
Máu tươi bắn ra, tay cầm kiếm của Doãn Chí Bình lập tức bị chém lìa.
Nó đã thuộc về ta!
Diệp Thành cầm lấy Thái Hư Long Kiếm rồi nhanh chóng rút lui.
Thấy thế, mấy lão tổ của Hằng Nhạc ở bên ngoài kết giới đều nhìn Thông Huyền Chân Nhân, người khác có thể không biết nhưng sao bọn họ có thể không biết Thái Hư Long Kiếm đó chính là lệnh bài chưởng giáo của Hằng Nhạc, nếu rơi vào tay người khác, hậu quả sẽ khó lường.
“Yên tâm, hắn bị kết giới bao vây rồi, không chạy được đâu”, Thông Huyền Chân Nhân cười khẩy.
“Hô hô, thanh kiếm này tuyệt đó!”, trong kết giới, Diệp Thành cầm Thái Hư Long Kiếm trong tay, nhìn nó với vẻ hài lòng.
Keng! Keng! Keng!
Lúc này Thái Hư Long Kiếm vẫn rung lên trong tay hắn như đang chống cự, sức mạnh cường đại dị thường bên trong đang nhanh chóng khôi phục, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Diệp Thành.
Phá!
Diệp Thành quát lên một tiếng, áp chế sức mạnh trong Thái Hư Long Kiếm.
Phụt!
Sau khi Diệp Thành áp chế sức mạnh đó, Doãn Chí Bình ở hư không đối diện lập tức phải hứng chịu phản phệ, vừa đứng vững đã phun ra một ngụm máu tươi.
Giết, giết, giết!