“Hế? Nặc Nghiên nhà chúng ta đâu?”, Ly Chương bên này gãi đầu hỏi.
“Kia kìa”, Trần Vinh Vân và Vi Văn Trác cùng chỉ về một hướng.
Nghe vậy Ly Chương nhìn sang, phát hiện Từ Nặc Nghiên đã chen tới phía trước một thư sinh, ồ không đúng, nói chính xác hơn là cô đã chen tới bên cạnh Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam.
“Hiểu rồi”, Ly Chương nói đầy ẩn ý.
“Không ngờ người của Thị Huyết Điện cũng đến”, lúc này lại có người cảm thán.
Nghe thấy Thị Huyết Điện, Diệp Thành bèn nhìn sang.
Hắn vừa nhìn đã bất giác nhíu mày, bởi vì ba người này hắn đều biết, chẳng phải chính là ba người đuổi giết Sở Linh trong rừng rậm yêu thú đêm đó sao?
Sau đó mọi người vẫn tiếp tục kéo đến, Diệp Thành nhìn thấy Độc Cô Ngạo và Bích Du, nhìn thấy Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam, nhìn thấy người của nhà họ Âm Dương và người của nhà họ Viên ẩn trong đám đông…
Nhìn một hồi, hắn thấy một thanh niên mặc đồ trắng đứng trong góc khuất của đám đông.
Nhìn từ xa hắn ta không có gì đặc biệt, chỉ là một thanh niên bình thường, không giống tu sĩ mà giống một thư sinh hơn, đôi mắt như giếng cổ không có sóng, mái tóc đen như thác nước không có gió mà tự tung bay.
Nhưng chính một thanh niên như vậy lại khiến mắt Diệp Thành gần như nheo lại thành một đường, bởi vì thanh niên đó thực sự quá mạnh, cách xa như vậy mà hắn vẫn cảm nhận được sức mạnh cường đại đang ngủ yên trong cơ thể người này, luồng sức mạnh ấy khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Khi Diệp Thành nhìn thì người thanh niên đó cũng đang nhìn hắn, hơn nữa còn nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Vì lịch sự, Diệp Thành cũng mỉm cười đáp lại, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Tiếp theo hắn còn nhìn thấy rất nhiều người khác có khí tức không rõ, thực lực của ai cũng đều khiến hắn phải kiêng kỵ.
“Đại Sở này đúng là tàng long ngoạ hổ!”, Diệp Thành lẩm bẩm.
Ầm!