Diệp Thành rên lên một tiếng, với sức chiến đấu của hắn mà cũng bị đẩy lùi về phía sau, nếu không nhờ thân thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể, sợ rằng một hiệp này thôi hắn đã bị nghiền nát tại chỗ.
Giết!
Diệp Thành còn chưa đứng vững, chín tu sĩ của Thanh Vân Tông đã lao về phía trước, mỗi người đều thể hiện ra thần thông khủng khiếp.
Bắt đầu rồi!
Diệp Thành cười giễu, không lùi mà tiến, vung đao chém về phía trước, một đao chém bay người đầu tiên, vung tay đẩy lùi người thứ hai, người thứ ba là thảm nhất, vừa xông lên còn chưa thi triển bí pháp thần thông đã bị Diệp Thành đá bay.
Nhưng lúc này Diệp Thành cũng đã bị thương, sau lưng bị chém một nhát, trước ngực và trên vai đều bị đâm trúng.
Cút!
Diệp Thành hét lên một tiếng, xoay Quỷ Phách Ngân Hồn một vòng, kẻ nào nhào tới đều bị chém lùi về phía sau.
Đương nhiên hắn làm vậy chỉ để đóng kịch cho Cơ Tuyết Băng xem, ngay từ đầu hắn đã không dùng toàn lực, cũng không sử dụng đạo thân và Âm Minh tử tướng, rất nhiều chiêu át chủ bài cũng không dùng đến, hắn đang kéo dài thời gian chờ quân viện binh của Thanh Vân Tông tới.
Nhưng hắn là ai chứ? Hắn là Diệp Thành, đương nhiên sẽ có phương án hai.
Trước khi hắn vào phân điện thứ chín để chiến đấu đã hoá ra đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh, hơn nữa lúc này bọn chúng cũng đã thông qua không gian hư vô để vào Địa Cung của phân điện thứ chín.
Mà hắn làm vậy đương nhiên là để ngăn có kẻ phá huỷ đại trận.
Nói cách khác, dù là người của Doãn Chí Bình hay người của Chính Dương Tông, chỉ cần lại gần đại trận là sẽ bị đạo thân sấm sét của hắn giết.
Ầm! Đùng! Đoàng!
Lúc này Diệp Thành đã giao chiến với chín người, tiếng nổ vang lên không dứt.
Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh đang chiến đấu trên hư không, hai đạo thân của cô ta cũng đã bị rất nhiều kẻ mạnh bao vây.