Tần… Tần Vũ?
Ong!
Sau tiếng rung, Diệp Thành lấy Bá Long Đao ra, bước vào hư không, sát phạt về phía liên quân Tề, Chính: “Làm nóng người trước nào”.
“Hắn… Hắn là Tần Vũ ạ?”, Hùng Nhị ngơ ngác nhìn Liễu Dật và mấy người còn lại.
“Bất ngờ đúng không?”, Nam Cung Nguyệt cười nhẹ.
“Chuyện này…”, Hùng Nhị mấp máy môi, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Mấy ngày nay tuy nhà họ Hùng bị bao vây nhưng cũng không phải không biết chuyện gì của thế giới bên ngoài. Sát thần Tần Vũ uy danh lẫy lừng, giết đám đệ tử Phong Vân ở Bắc Sở khiến ai nghe tới tên hắn cũng sợ mất mật, truyền thuyết liên quan tới hắn cũng vô cùng bí ẩn.
Nhưng điều khiến Hùng Nhị không ngờ là… sát thần Tần Vũ chính là người huynh đệ Diệp Thành của mình, tin tức này khiến hắn ta rất bất ngờ.
Đoàng! Rầm!
Khi mấy người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã vung Bá Long Đao sát phạt vào trận địa của địch như một con dã thú.
Có lẽ là không ngờ lại có người giết từ bên ngoài vào, đại quân nhà họ Tề nhất thời không phản ứng kịp, đến khi phản ứng lại thì Diệp Thành đã vung đao quét qua cả một vùng rộng lớn.
“Kẻ nào?”
Tề Chấn Sơn – tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của nhà họ Tề giận dữ quát lên.
Diệp Thành chỉ cười khẩy chứ không đáp, khí huyết toàn thân tăng vọt, kim quang lấp lánh dưới bầu trời đêm như những vì sao chói loá, hắn tiến thẳng vào đội hình địch, vung đao chém hàng loạt.
Khốn kiếp!