Sau đó hắn nhìn thấy một cái đầu bóng loáng, ừm, cái đầu đó dưới màn đêm đen thực sự rất bóng.
Diệp Thành híp mắt, đấy chẳng phải Long Nhất sao?
Tóc của hắn ta đã bị phía Bạch Dịch và Chung Ly cạo sạch, hơn nữa trên đầu còn có sáu chấm đỏ, bây giờ nhìn thật sự đã thành hoà thượng.
“Được đấy”, Diệp Thành bất giác sờ cằm, không biết vì sao nhìn cái đầu sáng loáng ấy hắn rất ngứa tay, lúc nào cũng có ý nghĩ xông lên đánh cho vài cái.
Ở đó, đằng sau tảng đá không chỉ có một mình Long Nhất mà còn có cả Bạch Dịch.
Lúc này hai người đang nằm bò phía sau tảng đá, cặp mắt sáng quắc nhìn về một hướng.
Diệp Thành thấy ngạc nhiên bèn bước tới, nhìn theo hướng bọn họ đang nhìn.
Vừa nhìn hắn lập tức sửng sốt.
Cũng không trách hắn sững sờ, bởi vì cảnh tượng cách đó không xa quá đỗi ấm áp. Một thanh niên đang ngồi dựa vào gốc cây linh quả, còn có một nử tử nữa cũng ngồi ở đó, nhưng là dựa vào lòng thanh niên kia.
Diệp Thành không khỏi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, hia người đó không phải chính là Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt sao?
“Thì ra sư huynh Liễu Dật và sư tỷ Nam Cung Nguyệt là một đôi!”, Diệp Thành xoa cằm: “Bảo sao…”
“Ngươi nghĩ lát nữa hai người họ có lên giường không?”, Long Nhất và Bạch Dịch vẫn đang thì thầm, hiển nhiên vẫn chưa phát hiện phía sau còn có Diệp Thành.
“Hay là cho họ dùng Hợp Hoan Tán đi”, Long Nhất nở nụ cười xấu xa nhìn Bạch Dịch.