“Đương nhiên”, Cổ Tam Thông vuốt râu ra vẻ tự hào: “Đây là pháp khí mà, đừng nhìn vẻ bề ngoài của nó xấu xí, thực ra uy lực của nó bá đạo lắm”.
“Pháp khí?”, nghe thấy hai chữ này, mắt Diệp Thành càng sáng hơn.
Pháp khí cao hơn binh khí một bậc, là binh khí mà chỉ cảnh giới Thiên mới luyện ra được, uy lực của mỗi pháp khí đều kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
“Con đã đánh giá thấp người rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.
“Nói đến binh khí, ta nghe nói ngươi có một cây roi sắt chuyên đánh vào linh hồn người”, Cổ Tam Thông quay đầu lại, đôi mắt già nua phát ra ánh sáng quỷ dị, ông ta cười xấu xa: “Lấy ra cho ta xem đi!”
“Không”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi: “Lỡ người lấy mất của con thì con tìm ai đòi lại đây?”
“Cái tên tiểu tử này”, Cổ Tam Thông lập tức xắn tay áo lên, nhào tới.
Diệp Thành đã đoán trước được ông ta sẽ nhào tới nên tránh sang một bên, sau đó vung tay lấy roi Đả Thần Tiên ra, quất mạnh lên thiết kiếm của Cổ Tam Thông.
Woa!
Đau đấy!
Với thực lực tu vi của Cổ Tam Thông mà cũng lảo đảo, bởi vì thiết kiếm gắn liền với linh hồn nên linh hồn của ông ta cũng phải chịu đau đớn.
Vút! Vút! Vút!