Cuối cùng, Diệp Thành liếc nhìn Viêm Hoàng lần cuối rồi đảo mắt nhìn nơi khác, hắn nhận ra vấn đề kì lạ.
Ở đây chỉ có chín mươi bảy pho tượng, mỗi một pho tượng về một vị Viêm Hoàng đều được tạc ở đây, nhưng lại thiếu mất Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy.
“Không có đời thứ chín mươi bảy?”, Diệp Thành gãi đầu, “Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy có lẽ là sư tôn của Chung Giang và Hồng Trần Tuyết – Hồng Trần”.
“Khng phải ông ấy chưa từng tới Viêm Hoàng Cấm Địa chứ?”
“Hay là ông ta chưa tạc tượng đá ở đây?”
Diệp Thành thầm nhủ rồi lại đảo mắt một lượt, nơi này ngoài tượng đá ra thì chẳng có gì khác, không hề có bất cứ thứ gì khác chứ đừng nói là cơ duyên hay bảo bối như Hồng Trần Tuyết nói, điều này khiến Diệp Thành phải bất ngờ.
“Được lắm, chẳng có gì cả”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn lặng lẽ quay người định đi ra ngoài.
Thế nhưng đúng lúc hắn định quay người thì cả Địa Cung lại dao động.
Mỗi một pho tượng đá đều rung lên, phần đầu của mỗi pho tượng đều có thêm một ngọn lửa bùng cháy và ngọn lửa của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời đầu tiên là sáng nhất.
Rầm!
Cả thánh địa rung chuyển, một đạo thần hồng mạnh mẽ bay lên hình thành nên một dị tượng choán mắt, chín mươi bảy vì sao sáng lấp lánh bao trùm cả linh sơn Viêm Hoàng.
“Đây…”, Hồng Trần Tuyết đứng bên ngoài địa cung nhìn hư không với vẻ mặt không sao tin nổi.
“Được cả chín mươi bảy vị Viêm Hoàng Thánh Chủ thừa nhận sao?”, lúc này, Chung Giang đang thưởng rượu cùng Cổ Tam Thông ở một ngọn núi khác cũng nhìn hư không với vẻ mặt không sao tin nổi.