Tên tí hon này cũng chỉ to bằng nắm tay, ấy vậy mà nhảy nhót qua lại liên hồi trước mặt Diệp Thành khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Sau đó, Diệp Thành cứ thế vung tay ra, bắt tên này vào trong lòng bàn tay.
“Ngươi nên cảm ơn ta, là ta đã cứu ngươi”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tên tí hon, nói rồi hắn không quên giơ hai ngón tay lên: “Ta cứu ngươi hai lần”.
“Vô vị, lão tử cần ngươi cứu sao?”
“Nếu ngươi nói vậy thì ta thấy ta cần phải cho ngươi một trận rồi đấy”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo lên.
A…!
Ngay sau đó, bên trong này vang lên tiếng kêu như ma than quỷ khóc.
Đợi tới khi tiếng kêu kia dứt hẳn thì mới thấy Diệp Thành túm một chân tên tí hon mặt mày tái mét lắc lư qua lại, trông hắn chẳng khác gì con nhái bén cả.
“Phục chưa?”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tên tí hon.
“Phục rồi”, tên tí hon sợ hãi, hắn thật sự sợ rồi, mắt nhoà nước.
“Đã phục rồi thì giờ có thể nói cho ta biết ngươi rốt cục là gì không? Vì sao ngươi lại bé thế này?”, Diệp Thành thả tên tí hon ra, hắn nhìn tên này bằng vẻ mặt đầy hứng thú.
“Ta tên là Tiểu Linh Oa”, tên tí hon vừa lau máu mũi vừa ngồi lên vai Diệp Thành, sau đó hắn khôgn quên gãi gãi đầu tỏ vẻ ái ngại.
“Tiểu Linh Oa?”, Diệp Thành xoa cằm, “cái tên này thú vị đấy”.