Rầm! Đùng!
Sau một chưởng mạnh mẽ, cả hai đều lùi về sau.
Giết!
Chiến!
Sau khi đứng vững, cả hai tên lại lao về phía đối phương.
Một bên, Hầu Thiên Sát khí huyết sực sôi, chân bước trên biển máu, oán khí thét gào, lại thêm đầu tóc hắn rối bời, mặt mày tôi độc, trông hắn không khác gì ác quỷ.
Một bên, Diệp Thành toàn thân sáng rực khí huyết màu vàng kim, kim quang chói lọi, choán mắt người nhìn. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt mang theo tín niệm vô địch, hắn như chiến thần, tự tin bất bại.
Rầm! Đùng!
Cuộc giao chiến của cả hai tạo nên cảnh tượng hoành tráng dị thường, từng nọn núi sụp đổ, có điều cho dù là Hầu Thiên Sát sử dụng cấm pháp tăng khả năng chiến đấu thì đạo hành của hắn vẫn còn kém xa.
Vả lại cho dù hắn dùng tới bí pháp gì thì từ đầu tới cuối Diệp Thành cũng chỉ dùng mình Bát Hoang Chưởng để địch lại, một chưởng đấu với một chưởng bát hoang, đánh tới mức Hầu Thiên Sát lộn nhào, cơ thể máu me suýt chút nữa bị Diệp Thành đánh cho tan xác.
Giết cho ta!
Sau tiếng hô hung hãn của Hầu Thiên Sát, một đạo huyết quang nổi trên trán hắn, bắn vào hư không, nếu nhìn kĩ thì đây chính là binh khí bản mệnh, trông giống như bình luyện yêu nhưng lại có màu máu.
Vù! Vù!
