Người đó quay lưng lại phía bọn họ, thân hình cao ráo, còn mặc chiến giáp cổ xưa, có lẽ đó là một thanh niên, mái tóc đen nhánh, người đó đừng sừng sững như cột gỗ, không hề di chuyển, trên vai còn có lớp bụi bám.
“Nếu là Phụ Hoàng của cô thì nhìn từ phía sau có lẽ có thể nhìn ra chứ?”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Nam Minh Ngọc Thu.
“Đó không phải là Phụ Hoàng của ta”, Nam Minh Ngọc Thu thở dốc.
“Không phải là Phụ Hoàng của cô thì dễ xử lý rồi”, lần này, đổi lại là Diệp Thành kéo Nam Minh Ngọc Thu, hắn từ từ đi tới trước người thanh niên kia và nhìn rõ khuôn mặt người này.
Không thể phủ nhận nhìn từ phía trước, người này trông vô cùng tuấn tú, thế nhưng đôi mắt lại trống không, thần thái đờ đẫn, giống như cái xác khô vậy.
“Âm Minh Tử Tướng”.
“Âm Minh Tử Tướng”.
Cũng câu nói đó được thốt ra từ miệng Diệp Thành và Nam Minh Ngọc Thu.
“Cô biết Âm Minh Tử Tướng?”
“Ngươi biết Âm Minh Tử Tướng?”
Cả hai người bất giác quay sang nhìn đối phương, bọn họ có thể nhìn ra được sự dị thường trong mắt của đối phương.
“Cô biết Âm Minh Tử Tướng sao?”, Diệp Thành lên tiếng trước.
Nam Minh Ngọc Thu khẽ gật đầu: “Lịch sử liên quan đến Âm Minh Tử Tướng thì rất lâu đời rồi, đây chính là một loại bí thuật tà ác dùng chú ấn để kiểm soát thi thể, năm xưa, nó được tạo ra bởi Pháp Luân Vương”.
“Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn chắc chắn rằng mình chưa từng nghe thấy tên người này.