Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên lanh lảnh khiến gã thanh niên thẫn thờ kinh ngạc, hắn bị đánh bay khỏi lưng con sư tử kia, còn chưa kịp ngã ra đất đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay lên trời.
Hự!
Thấy chủ nhân thất thế, con sư tử lập tức lao tới.
“Đạo hành của ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn không di chuyển, vẫn là chưởng bát hoang mạnh mẽ được tận dụng.
Ngay sau đó, máu tươi lại bắn ra, con sư tử Xích Viêm đang lao tới lại lần nữa bị đánh bay đi, nó còn chưa kịp ngã ra đất đã bị hai tay Diệp Thành túm chắc cái đuôi.
Con sư tử lập tức bị hất lên.
Rầm!
Tiếng động dữ dội vang lên, con sư tử khổng lồ bị Diệp Thành quật xuống đất, mặt đất cứng chắc hằn nên hố sâu, kể cả con sư tử có thân hình rắn chắc thế nào đi nữa thì cũng bị quật đến mức nhơ nhuốc máu, hoả diệm trên người nó cũng giảm tới cực điểm.
Phụt!
Diệp Thành dùng tay móc vào trong cơ thể nó để lấy thú hoả ra, sau đó hắn há miệng nuốt chửng, thú hoả được chân hoả luyện hoá, và cũng được chân hoả hấp thu.
Diệt xong sư tử Xích Diệm Diệp Thành lật tay thu lại xác nó vào trong túi đựng đồ, huyết mạch của con sư tử này không vừa, toàn thân đều là bảo bối, đem nó về hầm một nồi canh là tốt nhất.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới phủi tay đi về phía trung tâm của thành, bóng người gầy gò của hắn hiện lên trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người.