“Được rồi, mọi người chuẩn bị đi!”, Thiền Uyên Chân Nhân mỉm cười: “Mọi người đi giám sát chuyện nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên để lại địa bàn, đừng quên lời dặn của tổ tiên chúng ta, không được tham gia vào tranh chấp giữa ba nhà”.
Phía trên hư không, phi kiếm vẫn đang bay như trường hồng.
Trên đường đi, tâm điểm chú ý của mọi người đều là Diệp Thành đang ôm túi đựng đồ đếm tiền, hôm nay tiểu tử này đã khiến họ quá sốc, đến giờ họ vẫn còn đang suy nghĩ!
“Tiểu hữu, ngươi giúp Hạo Thiên thế gia một việc lớn, chúng ta chắc chắn sẽ không quên”, Hạo Thiên Huyền Hải kích động, ông đã nói như vậy không chỉ một lần.
“Chuyện nhỏ thôi ấy mà”.
“Tính cả chuyện của Nguyệt Nhi lần trước, Hạo Thiên thế gia đã nợ ngươi hai lần ân tình”, Hạo Thiên Huyền Chấn bất giác nở nụ cười: “Vẫn là câu nói đó, khi nào cần Hạo Thiên thế gia giúp đỡ thì ngươi cứ nói”.
“Vậy con sẽ về suy nghĩ thật kỹ”.
Buổi tối, Hạo Thiên thế gia chuẩn bị tiệc chúc mừng cực kỳ lớn cho Diệp Thành, coi như là bữa tiệc ăn mừng của cả gia tộc.
Bầu không khí của bữa tiệc rất vui vẻ, Diệp Thành trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tuy nhiên cũng có người lộ vẻ bối rối trên gương mặt, đó là các Thái thượng trưởng lão bình thường của Hạo Thiên thế gia, nhất là Hạo Thiên Cảnh Sơn, khi nghe đến chuyện Thiền Uyên Hội Minh, suýt nữa ông ta ngã xuống khỏi ghế.
