Lòng Hạo Thiên Huyền Chấn như có dao cứa vào, trong lòng ông ta lúc này chỉ cảm thấy tội lỗi và hối hận, ông ta không chỉ phụ một nữ tử mà còn phụ đứa con của chính mình, những sai lầm phong lưu năm xưa đang báo ứng ông ta.
“Mọi người đi cẩn thận, con không tiễn nữa”, Diệp Thành quay người không hề do dự.
“Dạ Nhi”, Hạo Thiên Huyền Chấn tiến lên trước, giọng điệu khẩn cầu: “Có thể nói cho ta biết thân nương của con là ai không?”
“Con không cha không mẹ”, Diệp Thành không hề dừng chân, hắn cứ thế đi vào lầu các, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa phòng đóng lại.
Sau khi hắn đi, tiểu viên kia lại chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc, bóng lưng Hạo Thiên Huyền Chấn sừng sững mà lại cô quạnh, một người trông phong độ như ông ta trong phút chốc trở nên già đi rất nhiều.
Ông ta thở dài, bước đi từng bước nặng nề, từ từ đi ra khỏi lầu các.
Sau khi bọn họ rời đi, mấy người phía Sở Huyên mới nhìn về lầu các rồi lần lượt day trán. Sự thực này thật khiến người ta phải ngỡ ngàng, việc làm giả thành thật bọn họ đã chứng kiến nhiều rồi, những sự việc trùng hợp thế này cũng gặp không ít nhưng sự việc như ngày hôm nay thì đúng là lần đầu mới gặp.
Như vậy, Diệp Thành chính là người của Hạo Thiên thế gia trong lời đồn rồi.
“Không…không thể trùng hợp như vậy được”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn thuỷ màn trước mặt, trong thuỷ màn hiện rõ cảnh tượng ở phân điện thứ chín: “Một cái tên bịa đại mà lại trùng hợp tới vô thiên vô pháp”.