“Tử Huyên, dùng đại chiêu”, Diệp Thành mặt mày căng thẳng, hắn vội ra lệnh cho Tử Huyên, nếu không thì Tử Huyên thật sự sẽ bị bọn Tề Dương huỷ hoại hai đạo linh phù mất.
Quả nhiên, Diệp Thành vừa dứt lời, Tử Huyên đang lơ lửng trong không trung nhanh chóng sử dụng thủ ấn.
Ngay sau đó, xung quanh Tử Huyên khí lưu trong không khí di chuyển với tốc độ nhanh chóng, tiếp đến là tiếng “vút” của kiếm vang lên, bằng mắt thường có thể trông thấy từng đạo kiếm khí tuyệt đẹp đang ngưng tụ lại, mỗi mọt đạo kiếm khí đều vô cùng sắc lạnh, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
“Lạc Anh Hoa Kiếm Trận”, lúc này ở hiện trường không chỉ một người nhận ra kiếm trận này, hình như bọn họ đều biết tiếp theo Tử Huyên sẽ sử dụng mật thuật gì.
“Đây là đại chiêu tấn công nhóm”, Tạ Vân kích động rít lên, có vẻ như hắn cũng biết mật thuật mà Tử Huyên thi triển là gì và cũng biết nó khủng khiếp tới mức nào.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
