Diệp Thành theo hướng tay hắn chỉ và nhìn theo thì mới phát hiện ra nơi trung tâm của chợ có một lầu các nổi giữa không trung, cách mặt đất mấy chục trượng. Lầu các đó đại khí dồi dào, giống như biểu tượng, không để kẻ nào mạo phạm vậy.
Cách xa như vậy, Diệp Thành có thể cảm nhận được áp lực khủng khiếp.
“Vậy Thiên Huyền Môn hôm đó có lai lịch gì, sao ta chưa từng nghe thấy đại sở có thế lực này nhỉ?”, Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ, nhìn sang Hùng Nhị.
Hùng Nhị trước nay không có gì không biết, thế mà lần này lại khẽ lắc đầu, “nghe cậu ta nói trước khi Hằng Nhạc Tông lập phái, Thiên Huyền Môn đã tồn tại ở đây rồi. Bọn họ không thuộc môn phái nào cả, nhưng các thành viên trong môn đều rất thần bí và rất mạnh, nghe nói môn chủ của bọn họ chính là một vị tu sĩ ở cảnh giới Thiên Tịch.”
“Cảnh giới thiên tịch?”, Diệp Thành không khỏi ngỡ ngàng. Tu sĩ có sáu cảnh giới, ngưng khí, nhân nguyên, chân dương, linh hư, không minh, thiên tịch, một bước lên trời, cho dù là tam đại tông môn và Thị Huyết Điện cũng không có tu sĩ ở cảnh giới này, điều này bảo Diệp Thành không kinh ngạc làm sao được.
“Mặc dù bọn họ toạ lạc ở chợ đen U Minh nhưng từ trước tới nay không bao giờ nhúng tay vào cuộc tranh đấu ở đất này, cũng chỉ vào buổi đấu giá diễn ra ba năm một lần nới nghiêm cấm tàn sát ở đây”, Hùng Nhị lên tiếng.
“Tương truyền, người của Thị Huyết Điện từng tới đây gây sự nhưng lại đại bại quay về. Thiên Huyền Môn chính là một biểu tượng của vùng đất này, cho dù là môn phái hay các thế gia tu luyện đều không dám khiêu khích sự uy nghiêm của bọn họ”.
Diệp Thành không nói thêm gì, hắn chỉ lặng lẽ nhìn lên Thiên Huyền Môn kia và trong mắt mang theo sự kính nể vô cùng.
Thế rồi hai tên tiếp tục đi sâu vào trong.
Diệp Thành phát hiện ra tu sĩ tới đây khí tức mặc dù mạnh mẽ nhưng tu vi đã bị áp chế xuống tầng ngưng khí thứ nhất, điều này không khỏi khiến hắn suýt xoa, cho dù ở ngoài có mạnh thế nào thì tới đây cũng như nhau cả thôi.
Càng đi sâu vào trong, Diệp Thành lại càng trầm trồ. Chợ đen U Minh quả như lời đồn, hỗn loạn vô cùng.
Cả chặng đường tới đây, những đình đài hắn từng thấy không hề ít, nhưng những căn nhà đổ sụp còn nhiều hơn, rất nhiều nơi còn có vết máu chưa khô, khắp nơi đều vì đại chiến mà để bừa bãi lộn xộn.
Vả lại người ở đây cũng rất dũng mãnh, người nào người nấy đều mang theo sát khí ngút trời, đôi mắt đỏ ngầu bạo ngược.
“Nào nào, mau tới xem, linh thạch, linh dịch không gì không có”.
“Đạo hữu, có mua binh khí không?”
“Đây toàn là hàng thượng đẳng cả đấy”.
Hai người tới một nơi phồn hoa, khắp nơi đều chào mời mua bán, xung quanh đủ hàng sạp, những món đồ được đem ra bán phong phú đủ loại.
“Tiểu linh long”, Diệp Thành nhìn thấy một bảo bối bày trên sạp hàng thì mắt sáng rực cả lên.
“Huyết tinh thạch bảy màu”.
“Xích huyết liên dung”.
Trên đường, Diệp Thành thấy hết thứ này tới thứ kia mà mắt cứ sáng cả lên.
“Thế nào, thú vị chứ?”, Hùng Nhị đi trước trông như vị phật Di Lặc bé, cơ thể béo mập của hắn núng na núng nính khiến những người xung quanh phải chú ý.
“Rất thú vị”, Diệp Thành suýt xoa.
“Không mua đừng hối hận nhé”.
“Bỏ qua chỗ này thì không còn bảo bối nữa đâu”.
Diệp Thành đi cả đoạn đường đều nghe những lời nói sáo rỗng này, những món đồ trên sạp hàng khiến hắn nhìn hoa cả mắt, rất nhiều đồ hắn chưa từng thấy bao giờ, còn rất nhiều đồ lại chẳng thể nhìn thấu.
Rồi đột nhiên Diệp Thành chợt dừng bước nhìn về phía không xa.
Nơi đó có một nữ nhân mặc đồ trắng đang di chuyển, mái tóc bồng bềnh suôn mượt, bộ y phục bay trong gió khiến cô nàng trông như đoá liên hoa đang hé nở vậy.
Người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?