“Hình như là vậy, khí lực không vừa, chỉ là tu vi có hơi yếu, đầu óc cũng không bình thường cho lắm”.
Nghe những lời bình luận của những người này, Diệp Thành đều ngó lơ. Hắn có một cảm giác rằng thanh Thiên Khuyết này không hề đơn giản, so với những inh khí thấp kém kia thì hắn thích thanh kiếm này hơn. Mỗi ngày vác nó trên người lại có thể bổ trợ cho việc tu hành.
“Ấy, người của Chính Dương Tông”, không biết là ai thốt lên khiến tất cả những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên trời.
Phía ấy lại có một thanh phi kiếm rạch qua, bên trên có ba người đang đứng đó. Một người phụ nữ trung tuổi, một người xinh đẹp tuyệt trần và một thanh niên tuấn tú hào hoa.
“Người của Chính Dương Tông tới Hằng Nhạc Tông chúng ta làm gì?”, có người hoài nghi lên tiếng hỏi.
“Vậy thì ngươi lại không biết rồi, ba tháng nữa chính là cuộc so tài của ba tông môn lớn là Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông chúng ta. Người của Chính Dương Tông tới là muốn thương lượng việc so tài đấy”.
“Đệ tử nữ kia thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy”.
Những người xung quanh xì xào bàn tán, Diệp Thành không thể nghe lọt tai những lời này. Ánh mắt hắn hướng lên trời, và nói chính xác hơn là hắn đang nhìn người con gái xinh đẹp đứng trên thanh phi kiếm kia. Tay áo cô ta bay lật phật, không vướng bụi trần, trông giống như tiên giáng trần, thanh tao vô cùng.
Cô ta chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?
“Không ngờ mới đó mà đã gặp lại rồi”, Diệp Thành lẩm nhẩm, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia mang theo ánh nhìn phức tạp và lạnh nhạt: “Sẽ có ngày ta sát phạt quay về”.
Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, Cơ Tuyết Băng đứng trên phi kiếm bất giác nhìn xuống dưới, lúc này, Diệp Thành đã mất hút trong đám người từ lâu.
“Cảm giác thật quen thuộc”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ.
“Sao vậy sư muội?”
“Không sao”.
Diệp Thành đã tìm thấy một ngọn núi nhỏ, nơi này cây cối rậm rạp, thế nhưng so với với tam đại chủ phong thì ngọn núi này cũng không phải ngọn núi nhỏ như bình thường.