– Ngươi là người của Chính Dương Tông?
Văn Mẫn Nhi gật đầu, “Chuyện của Trương Thiên Thành, ta cũng đều biết.”
Lúc này, Ôn Tri Hành cũng kịp phản ứng, khó trách Văn Mẫn Nhi muốn lén lút tìm mình.
Nhưng mà, nội tâm của hắn ngược lại dâng lên cảnh giác.
Người của Chính Dương Tông, đối với hắn mà nói cũng không khá hơn chút nào.
– Ôn Tri Hành, ta hỏi ngươi, thể chất của ngươi là gì?
Đúng lúc này, Văn Mẫn Nhi lại mở miệng lần nữa.
– Thời gian cấp bách, không được lãng phí.
– Thể chất gì?
Ôn Tri Hành nhất thời nheo mắt.
Sao lại là vấn đề này.
Mục Vân Thanh rõ ràng đã sớm hỏi qua vấn đề này.
Văn Mẫn Nhi này đều là người của Chính Dương Tông, sao lại không biết việc này?
Chẳng lẽ nói, hai người cũng không phải là một phe.
– Văn sư muội, thể chất của ta không phải đã sớm báo cho Mục sư huynh rồi sao?
Ôn Tri Hành ra vẻ kinh ngạc mở miệng.
– Vậy sao?
Văn Mẫn Nhi nhíu mày.
– Đúng vậy, lúc trước ta đã nói với Mục sư huynh, ta là Thuần Dương chi thể.
Ôn Tri Hành cũng không thừa nước đục thả câu, gật đầu cười nói.
Tâm niệm của hắn vừa động, trên thân thể tựa như nở rộ hào quang màu vàng.
Dương khí nồng đậm tràn ra ngoài.
– Cái này.. Thuần Dương chi thể! Quả nhiên!
Văn Mẫn Nhi lộ vẻ kích động.
Nàng đã đoán được.
Nàng đã cảm thấy không ổn từ trước.
Quả nhiên là như vậy.
Khó trách lúc trước, đám người Vạn Diệu Cung đều tranh nhau thải bổ Ôn Tri Hành.
Cũng khó trách, Mục Vân Thanh gạt việc này.
– Văn sư muội, làm sao vậy, đúng rồi, Mục sư huynh vốn nói rất nhanh sẽ cứu ta ra ngoài, nhưng sau đó hắn lại bảo ta đi trộm lệnh bài cung chủ gì đó.
Ôn Tri Hành làm bộ như không biết gì, miệng lẩm bẩm, trực tiếp đem chuyện của Mục Vân Thanh nói ra.
– Cái gì? Mục sư huynh bảo ngươi đi trộm lệnh bài cung chủ?
Văn Mẫn Nhi trợn tròn mắt, dường như cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
– Đúng vậy, ta đã chuẩn bị xong rồi.
Ôn Tri Hành gật đầu, ánh mắt kiên định.
– Đừng, đừng, đừng.
Văn Mẫn Nhi hoảng sợ, vội mở miệng,
– Ngươi đừng đi, việc này ta tự có sắp xếp, chỉ có điều còn thiếu một cơ hội.
Nội tâm của nàng khiếp sợ không thôi.
Không ngờ Mục Vân Thanh lại vì địa vị của mình mà muốn Ôn Tri Hành chịu chết.
Tất cả những thứ này nếu không phải mình phát hiện, thật đúng là bị y giấu đi.
– Cơ hội gì?
Ôn Tri Hành hỏi.
Văn Mẫn Nhi nhìn Ôn Tri Hành một cái, hơi do dự, nói:
– Chính là.. chuẩn bị cướp..
Ôn Tri Hành: “…”
Hắn còn tưởng rằng có mưu kế tốt.
Thì ra là trực tiếp cướp.
Chính Dương Tông xằng bậy như vậy sao?
Khâu Oanh Nhi gần đây giống như bị nguyền rủa, quanh năm ở trong mật thất chữa thương, đến lúc đó sẽ có người tiến vào cướp lệnh bài.
– Hiểu rồi, vậy.. Khi nào ta có thể rời khỏi nơi này?
Ôn Tri Hành lại hỏi.
Văn Mẫn Nhi xem ra không cùng phe với Mục Vân Thanh.
Nói như vậy, ngược lại có thể mượn Văn Mẫn Nhi thoát ly Vạn Diệu cung.
– Ta đi sắp xếp, chờ ta trở về sẽ hồi bẩm việc này.
Văn Mẫn Nhi trầm giọng nói:
– Đến lúc đó sẽ có trưởng lão Chính Dương Tông ta đến cứu ngươi ra ngoài.
– Vậy đa tạ sư muội.
Ôn Tri Hành lộ vẻ vui mừng.
Vốn tưởng rằng chạy ra Vạn Diệu Cung còn cần không ít thời gian, hiện tại xem ra sẽ sớm thôi.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Xem Văn Mẫn Nhi bộ dáng như vậy, Chính Dương Tông tất nhiên vẫn rất để ý Thuần Dương thân thể.
Có lẽ.. hết thảy đều là Mục Vân Thanh kia đang làm quái.
– Nhưng ngươi cũng đừng vội, Vạn Diệu Cung không phải ai cũng có thể tùy ý ra vào.
Văn Mẫn Nhi lại mở miệng nói:
– Mấy ngày nữa tông môn chúng ta sẽ có hành động, đợi ta lấy được lệnh bài cung chủ, chính là lúc trưởng lão tông môn động thủ.
– Được, ta đỡ phải.
Ôn Tri Hành gật đầu.
Sau đó Văn Mẫn Nhi lại dặn dò vài tiếng, liền chuẩn bị rời đi.
Tạo súc thuật nàng dùng cũng không thuần thục, thật vất vả mới chui vào trong da hươu, lại dùng linh khí xiêu xiêu vẹo vẹo khâu lại.
– Chờ tin tức của ta.
Văn Mẫn Nhi lắc lắc chân mình, lúc này mới nhảy một cái biến mất tại chỗ.
– Rốt cục cũng phải rời khỏi Vạn Diệu Cung rồi.
Ôn Tri Hành ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Nhưng mà cứ như vậy đi, hắn ngược lại có chút không cam lòng.
Trước khi rời đi, dù thế nào cũng phải cắn Vạn Diệu Cung một miếng mới được.
Nếu muốn cướp lệnh bài của Khâu Oanh Nhi, ta đây trước hết giúp một việc.
Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm, có ý nghĩ.
Lâu rồi không dùng lời nguyền.
Vô Vọng Pháp Chú!
Nghĩ tới đây, Ôn Tri Hành ngồi xuống ngay tại chỗ, bắt đầu thi triển nguyền rủa.
Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên trắng bệch.
Lời nguyền bắt đầu có hiệu lực.