Đột nhiên có người nắm lấy cổ tay nàng. Hóa ra là một thương nhân khoảng ba mươi tuổi, đang nhếch mép cười với nàng.
Đoan Ngọ không đợi hắn ta mở miệng đã hét “a” lên khiến hắn ta giật thót.
Đoan Ngọ nói: “Vừa rồi ta bảo đi lấy cho ngài mấy viên ngọc trai mà lại làm rơi mất. Ta phải đi tìm đã.”
Nàng cắp chiếc mâm ngay eo, chui xuống gầm ghế, khua khoắng vài cái cho có.
Một lúc lâu sau, nàng đứng dậy, mặt mày như đưa đám: “Không tìm thấy, trời ạ, viên ngọc trai to vậy mà. Để ta đi chỗ khác tìm, ngài đừng nói gì nhé.”
Nam nhân kia nửa tin nửa ngờ, bò xuống gầm ghế, mò mẫm một lúc, sau đó đột nhiên hét lên đau đớn.
Đoan Ngọ sảng khoái hết mức, quả cầu gai đó là nàng đặc biệt chuẩn bị cho những tên thế này.
Khúc hát kết thúc, mọi người giải tán, Đoan Ngọ thu mâm, nhìn những nô lệ khác rời đi.
Lúc người ta chào hỏi mình, nàng mỉm cười rạng rỡ như thường lệ, còn căn dặn mấy nô lệ nhỏ tuổi ở thương quán vài câu.
Khi người khác đi gần hết, nàng mới phủi bụi trên y phục rồi mặc áo choàng vào, bên trong áo choàng là mảnh vỏ trai dùng để giết người.
Bỗng nhiên có người lạnh lùng nói: “Đoan Ngọ, ngươi tưởng thế là xong rồi hả? Chưa xong đâu.”
Đoan Ngọ quay đầu lại, giọng nói là của Bát nương. Bát nương vốn là nô lệ của phường Mò Ngọc, nghe nói vì quá xấu xí nên không có nam nô nào chịu ngủ với bà ấy. Lúc đó, thủ lĩnh Mông Cổ dứt khoát điều bà ấy đến giữ khố phòng, cũng từng sai bà ấy ra ngoài buôn bán.
Lâu ngày, bà ấy trở thành nữ nhân biết hàng nhất thành Liêm Châu. Không cần biết là bảo vật quý giá đến đâu, bà ấy cũng có thể nhìn được ra giá trị của nó. Bởi vì khả năng này, cũng bởi vì an phận thủ thường, nên tất cả các thống lĩnh của phường Mò Ngọc đều ỷ lại tin tưởng vào bà ấy, trong đó có cả Halbala, thống lĩnh người Mông Cổ hiện tại.
Đoan Ngọ luôn tỏ ra biết điều trước mặt Bát nương. Lúc học cách giám định châu báu, Đoan Ngọ thường xuyên bị đánh, nhưng nàng chưa từng hận Bát nương. Dù lúc đó nàng không phục, nhưng nhanh chóng nhận ra bà ấy là người có bản lĩnh thực sự.
Bát nương mở khố phòng, thắp nến lên. Những viên châu ngọc sáng ngời, tỏa ra hương vị xa hoa trong không khí.
Đây không phải lần đầu tiên Đoan Ngọ đến đây. Nhưng hôm nay do có ý nghĩ xấu, nên nàng cảnh giác hơn mọi khi.
Bát nương bảo nàng ngồi xuống, đưa cho nàng một khối bạch ngọc. Viên ngọc óng ánh trong veo, sáng bóng đẹp đến mê người.
Đoan Ngọ híp mắt: “Ta thấy các khách nhân có đeo nó, đây gọi là ngọc Côn Sơn.”
Bát nương nói: “Ngọc Côn Sơn đến từ Tây Vực, còn ngọc Dương Chi do thành Hòa Điền sản xuất ra là đệ nhất thiên hạ. Mấy năm nay ta dạy ngươi, nhưng lại chưa nói cho ngươi về ngọc Hòa Điền, loại ngọc tốt nhất trong các loại ngọc, ngươi có biết vì sao không?”
Đoan Ngọ thuận theo hỏi: “Tại sao?”
“Ta đang đợi. Hòa Điền thuộc đài Sát Hợp của Hán Quốc, mấy năm trước Hán Quốc có chiến tranh với Đại Nguyên, nguồn ngọc Hòa Điền hoàn toàn bị cắt đứt. Đến mấy năm gần đây, hai bên giảng hòa, con đường tơ lụa được khôi phục, nhưng ngọc Hòa Điền nhiều lần bị đám giặc ở núi Côn Lôn cướp mất, khó lòng vận chuyển ra ngoài.”
“Khối ngọc Hòa Điền này nhìn rất tốt, chẳng lẽ sư phó đã lấy được nó nhiều năm về trước?”
Nàng chưa từng gọi Bát nương là sư phó. Nhưng bây giờ cái chết cận kề, nàng không thể kìm lòng mà gọi một tiếng.
Bát nương dường như không để ý lắm, trầm ngâm một lúc. Không biết đang nghĩ đến chuyện gì trong quá khứ mà khuôn mặt xấu xí của bà ấy lại trở nên vô cùng rạng rỡ.
Bà ấy nói với Đoan Ngọ: “Ta đang đợi ngọc, cũng đang đợi một người. Khoảng mười hai năm trước, có một thiếu niên xinh đẹp mười ba mười bốn tuổi từ Hòa Điền đến Hợp Phổ. Người hắn có bệnh, ăn mặc rách rưới, nhưng nói năng lại ôn hòa nhã nhặn, như hạc giữa bầy gà, rất giống với ngọc Hòa Điền. Lúc đó hắn chỉ mang theo một hòn đá, nhưng lại đề nghị đổi lấy một đấu ngọc trai lớn, đương nhiên thống lĩnh từ chối. Thiếu niên kia nói với ông ta: Trong đá có một viên ngọc quý hiếm. Để không bị người qua đường phát hiện nên mới không mở ra. Nhưng giờ hắn đã sức cùng lực kiệt, nên chỉ có thể nhờ thống lĩnh mở hộ. Thống lĩnh không tin, lúc này thiếu niên kia mới lập một bức huyết thư, trong đó có viết: Nếu trong này không có ngọc tốt, hắn sẽ chặt cánh tay phải của mình để bồi thường…
“Sau đó thì sao?” Đoan Ngọ vuốt ve viên ngọc, hơi tò mò.
“Sau đó thì khố phòng có viên ngọc này. Thiếu niên kia nói mình nhà tan cửa nát, hoàn toàn trông cậy vào ngọc trai Hợp Phổ để xoay mình. Không biết hắn đã làm cách nào để thuyết phục lão thống lĩnh, nhưng lão đã đưa cho hắn hai đấu ngọc trai lớn. Hắn nói một ngày nào đó nhất định sẽ quay lại gặp chúng ta. Nhưng chờ đợi bao năm, thống lĩnh cũng đã đổi mấy đời, ngoại trừ ta thì người khác cũng đã quên mất, vị trí của hắn vẫn để trống. Đoan Ngọ, ta đã dạy ngươi giám định bảo vật mấy năm nay, vốn dĩ ta định đợi hắn tới rồi mang ngươi đi. Tính cách cũng như sự thông minh của ngươi sẽ có ích cho hắn, nhưng… hắn sẽ không quay lại nữa. Ngươi cũng đã mười lăm tuổi, không chờ được nữa.”
Đoan Ngọ không nhịn được mà lớn tiếng hỏi: “Sao lại không chờ được? Tại sao hắn lại không tới?”
Bát nương trả lời: “Bởi vì hôm nay ta nhận được tin tức từ Tây Vực. Ba năm trước, thiếu niên Uất Trì kia đã trở thành chủ thành Hòa Điền. Hắn sẽ không quay lại đây nữa. Cho nên, ta và ngươi cần lập ra một kế hoạch khác.”
“Sư phó, người biết tối nay thống lĩnh Mông Cổ Halbala muốn triệu ta đến hầu hạ hắn chứ?”
Bát nương hờ hững nhìn Đoan Ngọ nói: “Ừ, ta biết. Là ta đề nghị thống lĩnh triệu ngươi đến hầu.”
Đoan Ngọ trợn to mắt.
Bát nương nói: “Ta dạy ngươi là để giúp ngươi có thể sử dụng tài năng của mình, chứ không phải để ngươi bị người khác coi như súc sinh mà đùa bỡn. Halbala không quá hứng thú với phụ nữ, chỉ cần chịu đựng qua một hai năm, ngươi có thể dựa vào quyền lực của hắn ta, thay thế vị trí của ta, lên làm quản sự. Khi đó, những tên nam nhân khác sẽ không thể tùy tiện chạm vào ngươi. Chờ đến khi ngươi hoàn toàn thay thế ta, cho dù là thống lĩnh cũng phải tôn trọng ngươi.”
“Ta không muốn! Ta không muốn!” Đoan Ngọ không khóc, chỉ lặp đi lặp lại câu này.
Kể từ lúc tên Mông Cổ lưng hùm vai gấu, nổi tiếng tàn ác kia yêu cầu nàng đến hầu hạ hắn ta tối nay, Đoan Ngọ đã quyết định, phải giết hắn ta.
Nếu giết hắn ta, nàng cũng không sống được. Nhưng thà được làm chính mình còn hơn sống mà bị người khác hành hạ.
Bát nương nói: “Ngươi không muốn cũng phải làm. Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ đủ mười lăm tuổi. Theo quy định ở đây, nếu không phải ngủ với hắn ta thì ngươi sẽ phải ngủ với một đám người. Đám người kia hèn mọn hạ lưu, chẳng cho ngươi hy vọng gì cả, mà trong đó có thể còn có cha ngươi, ca ca của ngươi!”
Đoan Ngọ run rẩy. Bát nương đột nhiên thò tay vào áo choàng của nàng, lôi ra mảnh vỏ trai.
Bà ấy vỗ tay, hai lính canh của phường Mò Ngọc bước vào. Đoan Ngọ nắm lấy thắt lưng của Bát nương, đôi mắt đen láy lần đầu tiên tràn ngập sự sợ hãi.
Giọng Bát nương khàn khàn, bà ấy dùng sức đẩy tay nữ hài tử ra, nói vào tai nàng: “Đừng ngu ngốc, chịu đau một chút, về sau sẽ không còn cảm giác nữa.”
Bàn tay của Đoan Ngọ bầm tím, nàng không còn kháng cự nữa.
Trên bầu trời nổi lên từng trận sấm chớp, cột cờ bị gió đánh gãy, hình như sắp có bão.
Nhà của Halbala được dựng hình túi giống như ở Mông Cổ, bên trong đèn vẫn sáng.
Đoan Ngọ như nghe được tiếng khóc yếu ớt trong đó, khi nàng bước vào lều, Halbala đang choàng áo uống rượu, trên mặt đất vứt đồ ngổn ngang.
Trên bàn có mấy cái chân nến màu vàng đen, nến màu trắng đang cháy, một bình rượu và vài đĩa thức ăn.
Đoan Ngọ hành lễ, mặt Halbla lộ ra vẻ thô tục, hai con mắt ti hí nhìn chằm chằm vào nàng: “Nghe nói ngươi là một nữ hài tử thông minh, cho nên ta muốn ngươi. Ngươi cũng đừng không biết điều. Người đâu…”
Một tên thị vệ bước vào, kéo tấm chăn nỉ ra. Đoan Ngọ hít vào một hơi, véo bắp chân mình.
Bên trong tấm nỉ là một tiểu nữ đang hấp hối, loang lổ máu. Tóc nàng ấy rối bù, đôi mắt mờ mịt, nhiều nhất chỉ mười tuổi. Thị vệ trực tiếp kéo người kia ra ngoài mà không hề lấy gì che thân cho nàng ấy.
Halbala quan sát Đoan Ngọ.
Đoan Ngọ liếm đôi môi khô khốc, cười khúc khích nói: “Đại nhân, ta cũng không tính là thông minh. Nhưng đối với nô lệ chúng ta mà nói, mọi thứ của chúng ta đều là của chủ nhân. Mà hùng ưng Mông Cổ là ngài lại chính là chủ nhân của Đoan Ngọ. Ta nhất định không dám chọc giận ngài.”
Halbala cười ha hả: “Ngươi bò lên đây, để ta nhìn cho thật kỹ.”
Đoan Ngọ cười nói: “Bò lên, nhỡ tay bẩn, làm sao phục vụ tốt cho đại nhân đây? Ta rót cho đại nhân chén rượu, bản thân cũng nếm thử một chút đã.”
“Ngươi biết uống rượu?”
Đoan Ngọ gật đầu. Nàng không nói dối. Bảy tuổi lúc thái gừng ở nhà bếp, Đoan Ngọ hay uống trộm vài ngụm rượu.
Nàng quay lưng về phía Halbala, nhiệt tình nói: “Đại nhân, sắp có bão! Ta nghe nói ở biển Liêm Châu có một con quái vật, nó chỉ thích ăn một thứ… Đại nhân có đoán được là thứ gì không?”
Halbala chưa kịp phản ứng, Đoan Ngọ đã trả lời: “Trái tim của chó dữ!”
Nàng rút cây nến nóng ra, dùng đầu nhọn của chân nến đâm về phía tên quý tộc Mông Cổ.
Mũi nhọn đâm thủng lớp áo choàng, nhưng Đoan Ngọ biết chuyện không thành. Hóa ra, dưới lớp áo choàng, Halbala còn mặc nhuyễn giáp hộ thân.
Đoan Ngọ nhanh chóng đổi tay, dùng hết sức đâm vào đùi hắn ta, Halbala hét lên thảm thiết, cửa mở ra, đám thị vệ đã trực chờ sẵn.
Đoan Ngọ biết kiểu gì mình cũng bị bắt, nên không hề ngạc nhiên. Điều khiến nàng bàng hoàng là đằng sau đám thị vệ là Tịch Tịch!
Một tên thị vệ nói với Đoan Ngọ: “Bạn của ngươi đã sớm đến báo cho đại nhân rằng ngươi muốn hành thích ngài ấy, lúc đó đại nhân còn không tin. Nếu tối nay ngươi không động thủ thì nàng ta sẽ bị đại nhân xử tử vì tội vu cáo!”
Đoan Ngọ nhìn Tịch Tịch, không lên tiếng. Nhưng Tịch Tịch hình như đã phát điên, gào thét với nàng: “Đoan Ngọ, rốt cuộc ngươi dựa vào đâu mà lại may mắn hơn ta? Thứ gì cũng bị ngươi chiếm hết. Bát nương truyền thụ cho ngươi, đại nhân chọn trúng ngươi. Còn ta, ta đã chán ngán cái cuộc sống khốn khổ, suốt ngày phải sống trong lo sợ này rồi!”
Đoan Ngọ nghĩ trong đầu: Từ đây ngươi có thể thay thế Bát nương, phục vụ người Mông Cổ được rồi đó.
Tịch Tịch tiếp tục trút giận, Đoan Ngọ cuối cùng cũng lên tiếng: “Tịch Tịch, ngươi bán đứng ta chỉ vì muốn tiếp tục làm một nô lệ trung thành. Yên tâm đi, sau khi ta chết cũng sẽ không hóa thành quỷ ám ngươi. Nhớ lấy, Đoan Ngọ này chưa từng thua ngươi.”
Đây là những lời cuối cùng của nàng. Nói xong, Đoan Ngọ nhắn mắt dưỡng thần, cam chịu số mệnh.
Halbala rất tức giận, muốn xử tử Đoan Ngọ ngay lập tức.
Nhưng người Mông Cổ mê tín, họ cho rằng giết người vào ngày thần biển nổi giận là điều không may mắn.
Bát nương đưa ra đề nghị: “Đại nhân, bên cạnh Đoạn Vọng Trì có một khối đá ngầm, ngày mưa gió thường xuất hiện hải quái. Giờ trói nha đầu này ở đó, dù sao nàng ta cũng chết, coi như chúng ta tế thần biển, năm sau sẽ có một mùa thu hoạch ngọc trai bội thu.”
Halbala đồng ý, ra lệnh lập tức sai người lôi Đoan Ngọ đi. Bát nương không nhìn Đoan Ngọ nữa, mà Đoan Ngọ cũng lười nói nhảm.
Đoạn Vọng Trì là một trong số bảy châu trì thuộc quản lý của phường Mò Ngọc. Lúc chín tuổi, Đoan Ngọ chạy việc vặt cho phòng thu chi từng đến đây một lần. Nàng vẫn nhớ rõ nơi này, cảnh vật rất đẹp, cũng nhớ được cái tên của nó là Đoạn Vọng. Không ngờ giờ nó lại trở thành nơi nàng chôn thân.
Nàng bị trói vào một tảng đá. Lúc đám thị vệ rời đi, nàng vùng vẫy một lúc nhưng vô ích.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, sự mệt mỏi của mười lăm năm làm nô lệ tích tụ nhiều đến mức giờ phút này đã bùng nổ.
Gió lớn ập tới, thủy triều lên xuống mãnh liệt, Đoan Ngọ tham lam nhìn khung cảnh hoang sơ, mây che khuất trăng, hàng vạn con sóng biếc xô bờ tựa như hàng vạn hạt ngân châu.
Đúng là một cảnh tượng tuyệt đẹp, nàng nghĩ. Từ giờ trở đi, nàng sẽ không còn phải làm nô lệ cho người khác nữa. Tuy nàng sợ chết nhưng những thứ này cũng đủ an ủi nàng.
Nước phủ lên bàn chân, đầu gối, rồi đến thắt lưng.
Nàng đoán, chắc là mình sắp chết, thi thể sẽ bị cá ăn. Chục triệu năm sau, sẽ hóa thành một hạt ngọc trai ở Đoạn Vọng Trì, chờ người ta phát hiện.
Tiếng sấm rền vang, hàng ngàn con sóng giống như hàng ngàn con ngựa phi nước đại trên biển, những con hắc long bay lượn trên bầu trời, tiếng sấm đùng đoàng giống như tiếng gầm của con hải quái trong truyền thuyết. Đoan Ngọ không sợ chết nữa, nhưng chết dần chết mòn đúng là rất mệt mỏi. Nàng yên lặng chờ con quái vật xuất hiện, một ngụm nuốt chửng nàng, như vậy sẽ thống khoái hơn nhiều.
Lúc này, nàng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy một con tàu xuất hiện trên đỉnh sóng.
Con tàu có màu đỏ, trông rất hoa lệ, thân tàu lớn, trên mũi tàu còn có một nam nhân đang đứng.Thời tiết nóng nực, người kia mũ đai chỉnh tề, tà áo bay phấp phới trong gió. Từ xa nhìn lại, giống như áng mây đỏ giữa trời, hạc trắng giữa nhân gian.
Trong gió biển, bóng dáng của hắn hư hư thực thực, tựa như mộng ảo.
Hắn mang trên mình phong thái khoan thai, như thể trên đỉnh đầu không phải mây đen mà là hàng ngàn đóa hoa lê nở rộ.
Đoan Ngọ ngắm đến nhập tâm. Tuy không nhìn rõ nhưng cõi lòng mừng như điên: Hóa ra không phải hải quái mà là thần biển.
Anh tuấn như vậy nhất định là thần biển. Chỉ có thần biển là không sợ sóng gió, cũng chẳng sợ cơ thể phát ban do nhiệt độ bên ngoài.
Lần này chết coi như đủ vốn. Thần biển biết tâm nguyện của nàng, sẽ sớm biến nàng thành một viên ngọc dưới đáy biển.
Kẻ sắp chết không chịu được ưu tư quá độ. Đoan Ngọ mất đi tri giác trong sự bàng hoàng, rơi vào bóng tối mờ ảo.
Lúc tỉnh dậy, nàng thấy mình đang ngủ trong một căn phòng tối tăm, hơi bốc mùi.
Nàng không khỏi thất vọng, sao thiên đường vẫn giống như phòng của nô lệ vậy?
Một bà lão đến gần nàng: “Tỉnh rồi à? Đã ba ngày rồi.”
Đôi mắt bà ấy đỏ hoe, sưng vù, khuôn mặt lem luốc đầy bùn đất. Bà ấy đưa cho Đoan Ngọ một bán cháo loãng, bên trên có lát rau trôi nổi: “Mau ăn đi.”
Đoan Ngọ cảnh giác: “Đây là đâu? Ta chưa chết sao?”
“Ngươi còn sống. Ngươi được chủ nhân thuyền này cứu.” Bà lão nói.
“Đó không phải thần biển sao?” Đoan Ngọ hỏi.
Bà lão sửng sốt một lúc, mãi sau mới nói: “Hắn thì là thần gì được chứ? Gọi là ôn thần cũng không sai. Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, cho nên ta nói trước. Chủ nhân của chiếc thuyền này tên là Yến Tử Kinh, hắn là một thương nhân, cũng là một kẻ buôn người. Ngươi chờ mà xem, hắn sẽ đem ngươi đi bán.”
Đoan Ngọ như bị một cái gậy đập giữa đầu, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Nàng lại nằm xuống, không ăn cháo.
Bà lão khuyên nhủ: “Chết tử tế còn không bằng sống ỷ lại. Ngươi đã lên đây rồi, thuyền sẽ sớm đưa ngươi rời khỏi Liêm Châu.”
Đoan Ngọ bỗng nhiên ngồi dậy, cầm lấy chiếc bát mẻ, húp hết sạch.
Bà lão vội nói: “Nha đầu này, cẩn thận kẻo vãi.”
Đoan Ngọ nghĩ: Ta cầm ngọc trai mà còn không vãi, chút cháo này sao mà vãi được? Nàng uống một hơi cạn, chiếc bát đã trống không, quả nhiên không vãi một giọt nào.
Đêm đó, nàng ngủ không ngon giấc.
Ra khỏi địa ngục, lại lên phải thuyền hải tặc. Nàng có thể ngủ ngon được sao?
(1) Hải Giác: Cặp đá Thiên Nhai và Hải Giác nằm đối diện nhau, tạo thành cái cổng tự nhiên mở ra hướng bờ biển (phía nam), hay còn có tên khác là cặp đá Nhật Nguyệt, vì chúng cách xa nhau như trời với đất.
(2) Vạn lý chiêm thiên: Ngắm trời ở nơi xa ngàn dặm.