(Khâm đề: việc vua giao cho)
Thế này đã biểu lộ rằng hoàng thượng tuyệt không buông tha, quyết tâm phải tra rõ. Ai có thể to gan như vậy, dưới tình hình này vẫn cứ bí quá hóa liều, muốn giết chết y trước khi hoàng thượng thẩm tra?
Gió lạnh rít gào trước cửa sổ, Thẩm Trạch Xuyên khẽ đảo mắt, nhìn chằm chằm vách tường trong bóng tối, không còn dám nhắm mắt.
Hôm sau trời mát mẻ, Thẩm Trạch Xuyên lại bị xách vào đại đường. Ngoài cửa gió tuyết lớn, tên thẩm vấn mấy ngày trước mặt lạnh giờ lại mỉm cười, hai tay dâng trà, cung cung kính kính chờ đợi bên ghế thái sư.
Người đang ngồi ở kia là lão nội hoạn mặt trắng không râu, đầu đội mũ lông nhung thiên hạc, thân mang bổ tử* hình hồ lô, chưa cởi áo khoác ngoài, đang ôm hoa mai kim ngọc linh lung ấm tay dưỡng thần. Lão nghe động tĩnh, liền mở mắt ra nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.
*bổ tử: vải gắn trên phẩm phục triều quan
“Cha nuôi.” Kỷ Lôi phụng chỉ thẩm vấn mấy ngày nay khom lưng nói, “Đây là dư nghiệt của Kiến Hưng vương Thẩm Vệ.”
Phan Như Quý nhìn Thẩm Trạch Xuyên, hỏi: “Sao lại đánh thành dạng này?”
Trong lòng Kỷ Lôi biết Phan Như Quý không phải hỏi vì sao Thẩm Trạch Xuyên khắp người bẩn thối, mà là hỏi hắn vì sao đến nay vẫn chưa thẩm tra ra nguyên cớ.
Thái dương Kỷ Lôi mướt mồ hôi, hắn cũng không dám lau, chỉ duy trì khom lưng, nói: “Thằng nhãi ranh mông muội vô tri, nhặt về từ Trung Bác đã thần trí không rõ, cũng không biết bị kẻ nào xúi bẩy, mãi không chịu khai báo.”
“Trọng phạm khâm đề mà hoàng thượng cần.” Phan Như Quý chẳng nhận trà, “Một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi vào chiếu ngục nổi tiếng tàn ác, để Kỷ đại nhân ngươi đích thân thẩm tra, không ngờ đến giờ vẫn không ra được một tấm lời khai.”
Kỷ Lôi dâng trà, cười khổ nói: “Thì bởi vì là trọng phạm khâm đề, nên không dám tự ý tra tấn. Lúc nó đến đã nhiễm phải phong hàn, nếu như không quản nặng nhẹ giết chết, vụ án Thẩm Vệ này sẽ thành án treo mất.”
Phan Như Quý quan sát Thẩm Trạch Xuyên một chốc, nói: “Chúng ta đều là chó dưới trướng chủ nhân, nếu hàm răng không sắc bén, giữ lại cũng vô dụng. Biết ngươi gặp khó xử, nhưng đây là việc nằm trong phận sự của ngươi. Trước mắt hoàng thượng muốn gặp người, đây là lượng thứ cho Cẩm y vệ các ngươi, sao ngươi có thể oán giận.”
Kỷ Lôi vội vàng bái nằm sấp xuống, nói: “Cha nuôi nói rất phải, con xin nhận dạy bảo.”
Phan Như Quý hừ mũi “Ừ” một tiếng, nói: “Mang nó đi tẩy rửa cho sạch sẽ. Bẩn thành cái dạng này sao có thể gặp vua.”
Thẩm Trạch Xuyên bị tạp dịch dẫn đi tẩy rửa, vết thương trên đùi được băng bó đơn giản, tròng áo bông sạch sẽ lên. Y bị người sắp xếp, thân thể đi đứng bất tiện, lúc bước lên xe ngựa cũng cần tốn nhiều sức lực.
Cuối cùng Phan Như Quý cũng nhận trà Kỷ Lôi dâng, nhìn chằm chằm lưng Thẩm Trạch Xuyên, hỏi: “Đây đúng là dư nghiệt Thẩm thị sao?”
Kỷ Lôi nói: “Đúng vậy. Nó là đứa duy nhất sống trong hố trời Trà Thạch, bị Tiêu thế tử Ly Bắc đích thân bắt, luôn bị giam trong ngục của thiết kỵ Ly Bắc, trên đường chưa từng để người khác chạm qua.”
Phan Như Quý nhấp trà nguội, một hồi lâu sau nói với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: “Tiêu thế tử là người thận trọng.”Thẩm Trạch Xuyên xuống xe ngựa, bị Cẩm y vệ xách qua một đoạn đường dài. Tuyết rơi dày đặc thổi trên mặt, hoạn quan dẫn đường sải bước nhanh, không nói một câu thừa thãi.
Trước khi Phan Như Quý đến Minh Lý đường, tiểu thái giám đợi dưới hiên đã lanh lẹ tới đón, trước tiên cởi áo khoác ngoài cho Phan Như Quý, xong lại đỡ cái dù cho lão, sau đó tiếp nhận bao tay của Phan Như Quý. Bên trong đã truyền báo xong xuôi, Phan Như Quý khấu đầu bên cửa, nói: “Hoàng thượng, nô tỳ đưa người đến rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: hoạn quan tự xưng là nô tỳ.
Qua nửa khắc, bên trong mới truyền ra tiếng trầm thấp: “Đưa vào.”
Thẩm Trạch Xuyên hơi ngưng trọng hô hấp, bị bắt tiến vào. Bên trong đốt hương nhưng không hề oi bức. Y nghe thấy vài tiếng ho khan đôi lúc, khóe mắt lướt qua hai bên nội đường.
Hàm Đức đế mang đạo bào phẩm xanh, tấm lưng gầy gò thấy được xương. Thân thể hắn suy nhược, ba năm kế vị luôn bệnh lớn bệnh nhỏ không dừng. Lúc này hắn ngồi trên ghế, một gương mặt vì khí huyết không đủ mà có vẻ đặc biệt nhã nhặn thanh tú.
“Kỷ Lôi thẩm vấn mấy ngày rồi,” Hàm Đức đế liếc nhìn Kỷ Lôi quỳ phía sau, “đã tra rõ chuyện chưa?”
Kỷ Lôi dập đầu, nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, tên này nói chuyện bừa bãi trăm ngàn chỗ hở, chuyện mấy ngày nay khai có mâu thuẫn tầng tầng, đều không thể tin.”
Hàm Đức đế nói: “Trình hết việc nó khai lên.”
Kỷ Lôi lấy lời khai được chỉnh lý thoả đáng từ trong ngực ra, dùng hai tay đưa cho Phan Như Quý. Phan Như Quý bước nhanh lên phía trước, khom người dâng cho Hàm Đức đế.
Hàm Đức đế xem một lượt, đến đoạn hố trời Trà Thạch thì che miệng ho lên. Hắn không muốn Phan Như Quý lau giúp, tự mình lấy khăn tay thấm máu giữa môi, trầm giọng nói: “Ba vạn quân sĩ bỏ mạng trong hố trời, Thẩm Vệ không chết, nhân thần phẫn nộ!”
Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt lại, trong ngực đập dồn dập. Đúng như dự đoán, sau một khắc liền nghe thấy Hàm Đức đế nói.
“Ngẩng đầu lên!”
Thẩm Trạch Xuyên thở yếu ớt, bàn tay lạnh lẽo chống trên mặt đất. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dè dặt rơi trên ủng của Hàm Đức đế.
Hàm Đức đế nhìn y, hỏi: “Ngươi là con của Thẩm Vệ, là người duy nhất còn sống trong hố trời Trà Thạch. Ngươi có điều gì muốn khai báo?”
Thẩm Trạch Xuyên dần đỏ viền mắt, y hơi run thân, thút thít không nói.
Thần sắc Hàm Đức đế không đổi, hắn nói: “Trả lời trẫm!”
Thẩm Trạch Xuyên bỗng ngước mắt, lệ nóng trong mắt đã rớt xuống, chảy dài dọc theo gò má. Y vẻn vẹn chỉ ngẩng lên như thế trong nháy mắt, rồi lại ra sức dập trán trên đất, vai và cánh tay run rẩy, tiếng ngẹn ngào trong cổ họng bật ra.
“Hoàng thượng… hoàng thượng! Phụ thân thần thực tâm vì nước, sau khi binh bại thẹn với gia quốc, không còn mặt mũi gặp lại phụ lão Trung Bác, cho nên tự thiêu tạ tội!”
Hàm Đức đế trách mắng: “Ngươi nói năng vớ vẩn! Nếu hắn một lòng vì nước, vì sao liên tục lùi lại?”
Thẩm Trạch Xuyên khàn giọng thút thít: “Phụ thân thần đưa hết các con lên chiến trường, đại ca thần Thẩm Chu Tể trên quan đạo (đại lộ) Trà Thạch bị người Biên Sa kéo sau ngựa đày đọa tới chết! Nếu không một lòng trung thành, sao có thể làm đến nước này?”
Hàm Đức đế nói: “Sao ngươi dám nói đến trận Trà Thạch? Thẩm Chu Tể là lâm trận bỏ chạy, tội không thể tha.”
Thẩm Trạch Xuyên ngước đầu nhìn Hàm Đức đế, nước mắt rơi như mưa, khàn giọng nói: “Trận chiến sông Trà Thạch, máu chảy thành sông, đại ca thần mông muội vô năng, nhưng cũng giữ trụ được ba ngày. Trong vòng ba ngày này tình hình quân sự được lan truyền tới Khải Đông, Ly Bắc, nếu như không có ba ngày này…”
Cuối cùng nghẹn ngào không thể nói tiếp.
Hàm Đức đế xem lời khai trong tay, trong chính đường không nghe thấy gì, chỉ có tiếng Thẩm Trạch Xuyên đang khóc nức nở. Trong sự trầm mặc dài đằng đẵng này, đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên đã bấu vào da thịt.
Hàm Đức đế bỗng thở dài một tiếng, nói: “Thẩm Vệ có từng tư thông với địch không?”
Thẩm Trạch Xuyên đáp như chặt đinh chém sắt: “Chưa từng.”
Nào ngờ Hàm Đức đế gác lời khai lại, đột nhiên lạnh giọng, nói: “Nhãi ranh giảo hoạt, ý đồ khi quân, không thể lưu ngươi được! Phan Như Quý, mang hắn xuống, đánh chết trước cửa Đoan Thành!”
“Nô tỳ tuân chỉ!” Phan Như Quý lập tức tuân lệnh, khom người lui ra.
Thẩm Trạch Xuyên như bị hắt một chậu nước lạnh, nhất thời cả người lạnh buốt. Y giãy dụa kịch liệt, lại bị Cẩm y vệ bịt kín miệng, lôi thật nhanh ra khỏi Minh Lý đường.