Tề Quốc Công cùng Quách phu nhân phu thê tình thâm, nhiều năm qua gắn bó gần nhau, cho tới bây giờ không từng nạp thiếp, tổng cộng sinh được năm người con trai: trưởng tử Quách Nhung đảm nhiệm chức trấn quốc tướng quân, thứ tử Quách Diễn, nhậm chức phụ quốc tướng quân, hai người này đều ở ngoài biên cương, hàng năm không ở Đại Đô. Tam tử Quách Trừng, hiện tại là Thám Hoa Lang. Tứ tử Quách Đôn, chỉ huy Thiêm Sự. Ngũ tử Quách Đạo, là một tài tử phong lưu vô cùng nổi tiếng ở Đại Đô. Sinh liền một mạch 5 đứa con trai, mãi mới được một cái nữ nhi là Quách Gia, làm sao có thể không yêu quý như như trân bảo đây?
Người trước mắt, đó là tam ca của Quách Gia tên Quách Trừng, hiện thời là Thám Hoa Lang.
Quách Trừng cười tủm tỉm nhìn Lí Vị Ương nói: “Con vừa nghe nói tiểu muội đã trở lại, vội vàng giục ngựa không dừng trở về, ai biết nương lại không chào đón con như thế, thôi vậy, con bỏ nhà đi luôn cho rồi!”
Hai nữ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh nghe thấy vậy đều cùng cười rộ lên, Quách phu nhân lúc này mới đột nhiên nhớ tới, kinh hô: “Ai nha, ta quả thật là ngày càng hồ đồ, Gia nhi, đây là hai vị tẩu tử của con, con còn chưa có gặp qua đi!”
Người có gương mặt dài, bộ dáng thanh tú là thê tử của đại ca tên Giang thị, người có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh nhân là nhị tẩu Trần thị, hai người thấy mẹ chồng rốt cục bây giờ mới nhớ tới các nàng, nhưng cũng không để ý nhiều chỉ nhìn nhau cười, Trần thị mở miệng nói: “Ta gả qua đây lâu như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy nương vui vẻ như vậy!”
Cá tính của Giang thị nhút nhát dễ mắc cỡ nên chỉ lặng lẽ đánh giá Lí Vị Ương, mỉm cười không mở miệng.
Lí Vị Ương nhanh chóng làm lễ chào hỏi lại, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, giống như là nữ nhi được nuôi lớn ở trong nhà giàu có quyền quý, làm cho Trần Lưu công chúa cùng Quách phu nhân cười đến vô cùng vui vẻ. Quách Trừng lặng lẽ nhìn chăm chú vào Lí Vị Ương nhất cử nhất động, sau đó hắn nhìn về phía phụ thân thì thấy ánh mắt của Tề Quốc Công cũng dừng ở trên người Lí Vị Ương, hiển nhiên ông ta không nghĩ tới nàng lại có được phong độ lễ nghi xuất chúng như vậy.
Nữ hài tử được nuôi lớn ở thế gia đại tộc khi giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra sự tôn quý, ánh mắt của Quách Trừng lại thập phần tinh tường chỉ cần liếc mắt một cái liền biết được Lí Vị Ương mấy năm nay sinh hoạt trong hoàn cảnh chỉ sợ là không tầm thường, nhưng do không nhận được sự giải thích nghi hoặc từ chỗ phụ thân nên hắn cũng chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương vừa quay đầu lại, liền gặp phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quách Trừng. Nàng chỉ mỉm cười, trong lòng thì thầm nghĩ: rõ ràng các nữ nhân của Quách gia vô cùng hoan nghênh nàng nhưng đám nam nhân lại luôn tỏ ra thăm dò nghi ngờ, điển hình như kẻ đang đứng trước mắt là Quách Trừng, hắn quả thật là người phi thường thông minh.
Quách phu nhân cười nói: “Muội muội của các con đã trở lại, ta tự nhiên là vui vẻ, sau này chúng ta người một nhà có thể ở cùng một chỗ thật là tốt.”
Không biết thế nào, khi Lí Vị Ương nghe được câu nói người một nhà ở cùng một chỗ thì trong lòng lại tràn ngập từng trận xót xa. Nàng hôm nay sao vậy?, rõ ràng tâm đã lạnh sẽ không bị bất luận kẻ nào đả động đến nhưng hôm nay mới trải qua ngắn ngủn vài cái canh giờ tiếp xúc đã trở nên mềm lòng… Có lẽ loại không khí ấm áp này thật sự có thể cảm động bất cứ ai, Lí Vị Ương đột nhiên có chút hiểu ra tính cách của Tiểu Man là từ đâu mà đến .
Lí Tiêu Nhiên vô tình khắc nghiệt cho nên con cái của hắn người người đều bị đặt ở trong kế hoạch vì lợi ích gia tộc mà lớn lên, từ đó những người con này cũng sinh ra tâm địa lạnh lùng, mà Quách gia lại khác một trời một vực, là một gia đình chân chính hòa thuận vui vẻ.
Lí Vị Ương đang nghĩ xuất thần thì đột nhiên nghe thấy từ mặt sau truyền đến thanh âm loạt soạt, nàng nhìn thoáng qua, đối diện cửa sổ có một gốc cây táo rất lớn, trên cây phảng phất có người đang nói chuyện.
“Mau xem đằng kia kìa! Ai nha, đừng đẩy ta!”
“Thấy rõ không! Bộ dạng như thế nào vậy?”
Một người tuổi còn trẻ thở nhẹ: “Đợi lát nữa xem rồi biết, đừng đẩy ta! Mau buông tay ra!”
Lí Vị Ương vô cùng kinh ngạc, lại nhìn thấy hai người từ trên cây ngã xuống dưới, phát ra hai tiếng bịch bịch, bỗng chốc kinh động mọi người ở trong phòng. Giang thị nhìn thoáng qua, nhất thời đứng lên nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Quách Tố lại giận tái mặt, nói: “Các ngươi làm trò vậy còn ra thể thống gì! Còn chưa cút tiến vào đây!”
Rất nhanh sau đó, hai tên nam tử tuổi trẻ mặt mày xám tro từ bên ngoài đi vào. Một người tuổi lớn hơn vị bên cạnh một chút, mày kiếm mắt phượng, dáng người cường tráng cao lớn, trên người mặc một bộ võ bào để tiện cho việc luyện võ. Người còn lại bộ dạng cũng không kém, mặt như quan ngọc môi hồng răng trắng, có phong thái thế gia đệ tử thanh nhã pha trộn thêm chút thiếu niên phong lưu tiêu sái, khóe miệng hơi hơi hướng về phía trước, vẻ tươi cười có chút lười nhác xuất hiện tại bên môi, làm người ta vừa gặp đã có thiện cảm muốn thân thiết, dễ dàng được người khác yêu quý.
Nam tử tuổi lớn hơn, tròng mắt tối đen, mày rậm, sinh ra có một đôi mắt phượng giống hệt Quách phu nhân nhìn chằm chằm vào Lí Vị Ương, nửa ngày mới nói: “Nương, muội muội lớn lên có khuôn mặt giống ngài còn miệng lại giống con!”
Trần Lưu công chúa cười nói: “Lão Tứ nói lung tung gì thế, muội muội phải giống phụ thân của con mới đúng chứ làm gì có nơi nào giống con được! Gia nhi, đây là tứ ca của con tên Quách Đôn, hắn mặc dù sắp cưới vợ nhưng tính tình không trưởng thành lên chút nào cả!”
Quách Đôn tươi cười đầy mặt, có vẻ người cũng như tên đều có bản chất đôn hậu, vẻ tươi cười kia nếu đặt ở trên mặt người khác thì chắc chắn sẽ bị kêu là ngu ngốc nhưng khi xuất hiện ở trên mặt hắn thì lại rất đáng yêu làm cho tỳ nữ trong phòng đều đỏ mặt.
Quách phu nhân không cam lòng lạc hậu, lôi kéo vị nam tử trẻ tuổi còn lại nói: “Đây là Ngũ ca của con tên Quách Đạo, là đứa cả bướng bỉnh nhất nhà! Đạo nhi, lúc trước con luôn ỷ vào bản thân tuổi nhỏ nhất nên thích làm xằng làm bậy, hiện tại con có một muội muội , phải nhớ chiếu cố thật tốt cho nàng biết chưa!”
Lão ngũ Quách Đạo cùng lão tam Quách Trừng cùng cười tủm tỉm , nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng thực chất lại hoàn toàn mang hai loại hương vị, Quách Trừng thuộc về loại tươi cười trí tuệ, trên mặt Quách Đạo thì có điểm không chút nào để ý bất cứ chuyện gì, nhưng loại cảm giác lười biếng này lại thêm một phần mị lực thần hồn điên đảo.
Quách gia có 5 đứa con trai, mỗi người mỗi vẻ, làm cho người ta vừa thấy sẽ rất khó quên, Lí Vị Ương cười cười, phảng phất là đang ngại ngùng, cũng không nhiều lời thêm.
“Nương, sao muội muội từ đầu tới đuôi đều không mở miệng nói chuyện một câu thế, hay là bị câm điếc? !” Quách Đôn giật mình nhìn Lí Vị Ương, kết quả vừa mới dứt lời đã bị Quách phu nhân vỗ một cái tát “Mày nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Lí Vị Ương chỉ mỉm cười, lại nghe thấy Quách Đôn không sợ chết nói tiếp: “Vậy kêu một tiếng tứ ca tới cho ta nghe xem nào!” Nói xong, hắn lấy ra một khối ngọc bội hình phượng hoàng đung đưa ở trước mặt Lí Vị Ương lúc ẩn lúc hiện: “Kêu một tiếng tứ ca đi rồi ta uội miếng ngọc bội này !”
Lí Vị Ương không nghĩ tới Quách Đôn nhìn trông có vẻ thật thành thục lại làm ra cái loại tiểu xiếc lừa gạt tiểu hài tử như thế này nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Quách phu nhân, liền cười nói: “Tứ ca.” Thanh âm thật mềm mại, rất nhẹ, làm cho Quách Đôn vốn trông chờ hơn mười năm để được gặp muội muội như từ trong mộng tỉnh lại. Quách Đôn nhất thời kích động, được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục đong đưa ngọc bội: “Kêu thêm hai tiếng nữa đi!”
Còn chưa kịp đắc ý, ngọc bội đã bị tam ca Quách Trừng đoạt đi rồi, hắn cười nói: “Tốt lắm, muội muội vừa trở về, sau này còn nhiều thời gian cùng ngươi chơi đùa mà, không cần trêu chọc khiến nàng sợ hãi!” Nói là như vậy nhưng hắn nhìn không thấy Lí Vị Ương có một tia sợ hãi.
Thiếu nữ này, khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt trấn định, hơn nữa có một đôi mắt trong suốt không có gợn sóng, giơ tay nhấc chân lại để lộ ra khí chất cao quý cùng tu dưỡng tốt, nàng đến cùng là được nuôi lớn lên trong dạng hoàn cảnh gì? Quách Trừng trong lòng suy xét vấn đề này, tay thì đem ngọc bội đưa cho Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương tiếp nhận, tươi cười nhẹ nhàng nở rộ: “Đa tạ tam ca.”
“Không cần khách khí.” Quách Trừng vừa nói xong, một khuôn mặt bị bỏ qua một bên cũng lười biếng tươi cười lên tiếng: “Còn chưa gọi ta đâu?”
Lão ngũ Quách Đạo chỉ vào mặt mình giống như đang đòi thưởng, sau đó từ trong lòng lấy ra một cây quạt tỏa hương thơm bốn phía, rõ ràng là cho nữ hài tử dùng , rồi cũng đem vật lắc lư ở trước mặt Lí Vị Ương nói: “Sao chưa gọi ca?” Ngữ khí lừa gạt tiểu cô nương.
Quách Đôn vội bóp cổ hắn, một phen vừa tha vừa kéo nói: “Đệ còn không biết xấu hổ à mà nói thế! Nếu không phải là đệ, ta làm sao có thể té từ trên cây xuống mất mặt như vậy!”
“Là do mẫu thân không cho phép huynh đến vì lo huynh làm muội muội hoảng sợ , nhưng huynh lại cứ nhất định muốn xem, đệ chỉ đành tốt bụng giúp đỡ huynh mà thôi!” Quách Đạo vênh mặt hất hàm: “Ai cho huynh bản thủ bản cước với đệ, cái bộ dạng này làm sao chỉ huy thiên quân vạn mã được, về sau còn lỗ mãng như vậy thì huynh vẫn là nên thành thật về nhà ngồi ngốc đi!”
Hai người không thèm cố kị ai hết cãi nhau náo loạn hết cả lên, Giang thị lấy tay che miệng, buồn cười. Trần thị cũng nhếch môi, cố gắng nhịn cười. Lí Vị Ương không tự chủ được , cũng nở nụ cười theo. Quách phu nhân xem ở trong mắt, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà còn sợ nữ nhi không thích mấy đứa con trai của bà, những năm gần đây sở hữu tâm tư của bà đều đặt vào việc tìm kiếm Quách Gia, mấy đứa trẻ còn lại hoàn toàn đều là tự sinh tự diệt. Mặc dù có đôi khi quy củ hơi kém một chút, người người đều thích tùy hứng làm bậy, nhưng toàn bộ đều là hài tử tốt, lễ vật mà chúng đem tới, đều là lặng lẽ chuẩn bị kĩ lưỡng … Tất cả những điều này, bà đều thật minh bạch.
“Hai cái đứa này còn không mau dừng tay lại!” Quách Tố vừa mới quát lớn liền nhìn thấy hai người hung hăng nhìn nhau như hai con gà chọi, lại nhịn không được nở nụ cười. Hắn vừa nói xong, Trần Lưu công chúa rốt cuộc nhịn không được cũng phá lên cười. Công chúa cười, những người khác cũng cười . Trong khoảng thời gian ngắn, người trong phòng đều cười rộ lên, không khí thật náo nhiệt.
Quách Trừng xem một màn này, mỉm cười. Phủ Tề Quốc Công không biết đã bao nhiêu năm rồi, đều không có không khí tràn đầy tiếng cười như vậy. Từ khi muội muội bị mất tích, mẫu thân liền buồn bực không vui, cả ngày lấy lệ rửa mặt, đối với 5 đứa con trai căn bản làm như không thấy, phụ thân yêu sâu sắc mẫu thân, nàng không vui, hắn cũng không vui, vô tâm xử lý chính vụ. Ngay cả việc giáo dưỡng con cái cũng đều sơ sót. Bọn họ năm người, đều là tự bản thân duy trì tính nết lớn lên, có lẽ vì thế nên trên người có vài phần hơi thở tự do tùy hứng, chờ đến lúc phụ thân cảm thấy được đành phải dùng phương pháp nghiêm khắc đến dạy, cho tới bây giờ không thấy một tia tươi cười trên khuôn mặt, ở trong phủ tỳ nữ đều không dám lớn tiếng nói chuyện. Mà hiện giờ, Quách Gia đã trở lại, phảng phất như đem tiếng cười cũng đều mang đã trở lại.
Xem hai đệ đệ cãi nhau ầm ĩ, Quách Trừng trong nháy mắt hiểu ra tâm ý của bọn họ. Quách Gia vừa mới trở về, đối với con người và hoàn cảnh nơi này đều lạ lẫm không quen thuộc, đối mặt với thân nhân xa lạ, khó tránh khỏi xấu hổ. Bọn họ cố ý làm xấu, làm trò cười, vì chọc nàng vui vẻ, cũng là vì dỗ mẫu thân vui vẻ. Một phen khổ tâm, phụ thân hiển nhiên xem ở trong mắt, cho nên mới không có trách móc nặng nề. Đáng thương bọn họ tự cho là đúng… Vị muội muội kia, tựa hồ cũng xem thấu tiểu xiếc của đối phương, bề ngoài tươi cười nhưng bên trong mang theo một tia thấy rõ bình tĩnh.
Trần Lưu công chúa cười đến rơi nước mắt , thật vất vả ngừng cười, nói: “Chờ một chút, lễ vật của ta còn chưa có đưa đâu!” Nói xong, bà nâng lên một cái hộp nhỏ nặng trịch đưa cho Lí Vị Ương. Bên cạnh Giang thị cùng Trần thị cũng vội vàng lấy ra lễ vật của mình, tựa như hiến bảo để lấy lòng cô em chồng. Lí Vị Ương vừa muốn chối từ thì thấy Tề Quốc Công nhìn nàng, trong ánh mắt toát ra khẩn cầu, Lí Vị Ương khe khẽ thở dài, chỉ có thể gật đầu cảm tạ.
“Công chúa, đã đến giờ dùng bữa.” Một bên tỳ nữ cung kính nói.
Trần Lưu công chúa đứng lên, Quách phu nhân vội vàng đỡ nàng, nói: “Chúng ta đi dùng bữa đi.”
Quách Trừng phảng phất là cố ý đi ở cuối cùng, vừa đúng lúc cùng Lí Vị Ương sóng vai mà đi.
Bước ra ngưỡng cửa, Quách Trừng cười nói: “Muội muội trước đây sống ở nơi nào?”
Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Muội được một gia đình làm nghề phú thương nuôi dưỡng, chẳng qua dưỡng phụ dưỡng mẫu nửa năm trước đã qua đời, muội liền không có chỗ có thể đi, liền đi đến Đại Đô tìm kiếm một vị cô cô, đáng tiếc nàng đã rời đi Đại Đô nhiều năm, bặt vô âm tín . Cho nên muội chỉ có thể ở lại Đại Đô, cố gắng tìm hiểu tin tức của nàng.” Hết thảy thân phận này, Quách Tố đều đã thay nàng an bày xong , ngoại nhân tuyệt đối không tra ra manh mối gì.
Quách Trừng ngắm sườn bên mặt của nàng liếc mắt một cái: “Ồ, thật không?”
Lí Vị Ương chỉ là mỉm cười, bộ dáng thập phần thành khẩn nhu thuận.
Xem nàng bộ dạng này, phảng phất như một con hồ ly đối với hắn mỉm cười, Quách Trừng vốn là người cực kì thông minh, không khỏi lông tơ dựng thẳng đứng, tức khắc nói: “Ngươi quả thật là muội muội của ta sao…”
Lí Vị Ương khẩn thiết nói: “Ta không phải là muội muội của huynh thì sẽ là ai được…”
Quách Trừng nheo lại mắt, nở nụ cười một tiếng: “Phú thương nhà tầm thường làm thế nào nuôi dạy nữ nhi tốt như vậy được?”
Lí Vị Ương cúi đầu nói: “Tam ca khen trật rồi, Gia nhi không dám nhận.”
Quách Trừng mỉm cười nói: “Mười tám năm qua, số kẻ tới cửa mạo danh thế thân thật sự không ít, nơi này một cái, nơi đó một cái, mỗi một lần đều bị ta vạch trần , trừ bỏ một người được phụ thân tự mình mua chuộc đến đóng giả Gia nhi, còn đâu có thể được đến mẫu thân tán thành , ngươi vẫn là người đầu tiên.”
Lí Vị Ương tựa tiếu phi tiếu xem hắn, không có mở miệng. Nếu như là chân chính Quách Gia, giờ phút này e rằng đã bị hắn nói làm cho phát khóc. Nàng thanh âm bình tĩnh nói: “Tam ca, phụ thân là dạng người gì, huynh dĩ nhiên là rõ ràng . Nhìn đến Quách gia gia thế hiển hách, ai chẳng động tà niệm, mạo danh thế thân tự nhiên rất nhiều. Nhưng Tề Quốc Công, chính là lương thần của bệ ha, là trụ cột trong triều, làm sao có thể tùy ý ngoại nhân đến làm loạn gia tộc và thanh danh của mình đây? Huynh cảm thấy, ngài ấy sẽ chấp nhận một kẻ mạo danh thế thân nữ nhi tiến vào Quách gia sao?”
Nếu như là vì mẫu thân thì chuyện gì phụ thân cũng đều làm được! Quách Trừng trầm mặc một lát, lại mở miệng, thanh âm đã hòa hoãn: “Ta chẳng qua là kể chút lời đồn đãi làm chuyện vui đùa, muội chắc là chưa từng nghe qua đi.”
Lí Vị Ương lập tức mỉm cười: “Tam ca.”
“Sao vậy?”
“Tam ca ở trước mặt ta nói cái gì, ta đều sẽ không sinh khí, chẳng qua những lời này tốt nhất đừng nói với nương kẻo chọc người thương tâm.”
Vị muội muội này thật thông minh, biết rõ ai có thể gây ra uy hiếp hớn nhất trong nhà bọn họ. Quách Trừng nhìn nàng, khóe miệng hơi nhíu nhíu nói: “Muội muội, ngươi có vẻ thật thông minh, làm sao bây giờ đây, trong nhà này từ trước đến nay, người thông minh nhất luôn luôn là ta.”
Lí Vị Ương cười nói: “Hoá ra tam ca cảm thấy bị ta cướp đi sự sủng ái của cha mẹ sao? Như vậy, số lễ vật ta nhận được hôm nay sẽ phân chia cho huynh một nửa chịu không?”
Lúc này ánh nắng tươi sáng chiếu vào khuôn mặt của nàng làm nổi bật vẻ tinh khiết hoàn mỹ, ánh mắt càng là tối đen, Quách Trừng cảm thấy trước mắt bỗng nhoáng lên một cái, vô tình thốt ra một câu: “Mặc kệ ngươi là thật hay là giả, chỉ cần ngươi có thể khiến cho nương vui vẻ, cho dù bắt ta phải trả giá bằng đại giới gì cũng đều cam tâm tình nguyện.”
Lí Vị Ương mỉm cười, trong lòng lại thở dài, đúng là người một nhà…