Đàm Kế Chi cười nói: “Cô nương nói đúng. Cô nương xin mời.”
Thừa tướng nhìn Đàm Kế Chi trong tươi cười ẩn mang một tia cung kính cùng với cẩn thận, trong lòng lại tín nhiệm thân phận nữ tử áo trắng thêm hai phần. Lại nghĩ nghĩ Đàm Kế Chi cũng không có cần thiết lừa gạt mình, trước khi vị Đông Phương cô nương này chưa đi ra ngoài, hắn cũng đã có ý định cùng Đàm Kế Chi hợp tác, cho nên có núi Thương Mang hay không cũng không phải là quan trọng nhất. Nghĩ đến đây, Thừa tướng vội vàng nói: “Đàm công tử, Đông Phương cô nương xin dừng bước. Chúng ta cần nói chuyện tỉ mỉ một chút mới phải.”
Hai người quay đầu lại, không có chút nào ngoài ý muốn nhìn lão già trước mắt.
Thừa tướng thở dài, nói: “Đàm công tử, Đông Phương cô nương mời ngồi đi. Chúng ta từ từ nói chuyện một chút.” Không phải là lão không muốn treo khẩu vị của Đàm Kế Chi, để mở điều kiện tốt hơn. Mà bọn họ thật sự không đợi được. Nhậm Kỳ Ninh không quả quyết, chậm chạp không chịu ra tay với người Bắc Cảnh để khôi phục Trung Nguyên chánh thống, mà người Bắc Cảnh lại vô cùng uy hiếp với bọn họ. Bọn họ là cựu thần cẩn trọng phụ tá Lâm gia mấy đời, đương nhiên không muốn thật vất vả lấy được thành quả còn muốn chia sẻ cùng với những thứ man di kia. Mà bọn họ cũng dần dần bắt đầu cảm thấy bất mãn Nhậm Kỳ Ninh khắp nơi cản tay. Cũng chính như vậy, thời điểm Đàm Kế Chi xuất hiện Thừa tướng mới có thể động tâm.
Đàm Kế Chi khác Nhậm Kỳ Ninh, Nhâm Kỳ Ninh là những người bọn họ dạy từ nhỏ , hơn nữa đã sớm nắm giữ Lâm gia hơn phân nửa quyền lợi. Nhưng Đàm Kế Chi hoàn toàn là người ngoài, cho dù được thượng vị, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối hắn cũng không cách nào nắm quyền lợi, đến lúc đó cũng sẽ cần những cựu thần bọn họ tới phụ tá. Trọng yếu hơn là, Đàm Kế Chi hoàn toàn không có quan hệ gì với người Bắc Cảnh, cũng không có cái gọi là ân tình,đương nhiên sẽ không do do dự dự mà không ra tay được với người Bắc Cảnh.
Hai người một lần nữa ngồi xuống, Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Nếu Thừa tướng muốn nói, chúng ta sẽ phụng bồi, không biết Thừa tướng muốn nói điều gì?”
Thừa tướng khẽ cau mày, nhìn hai người nói: “Nếu như chúng ta đồng ý đến đỡ Đàm công tử lên ngôi, Đàm công tử có thể đồng ý cho những cựu thần chúng ta cái gì? Cần biết, hiện nay cho dù chúng ta cái gì cũng không làm, cũng có thể an hưởng vinh hoa phú quý.”
“Vinh hoa phú quý?” Nữ tử áo trắng lạnh lùng cười một tiếng trên dung nhan thanh lệ xẹt qua một tia khinh thường, “Nơi Bắc Cảnh quản lý, phải gọi là dân chúng lầm than. cái gọi là vương thành Bắc Cảnh, nếu bàn về phồn hoa càng không bằng với ba phần Sở Kinh vừa mới trải qua chiến hỏa . Vinh hoa phú quý như vậy. . . Thừa tướng cũng cảm thấy không tệ sao? Xem ra tiền triều quả nhiên là mất được quá lâu, cho nên quý vị tiền triều đã sớm quên mất vinh quang lúc trước .Chỉ muốn chiếm một chỗ địa phương nhỏ an nhàn sống tạm thì thôi. Nếu là như vậy, e rằng Đàm công tử và bản cô nương đến nhầm chỗ rồi.”
“Đông Phương cô nương!” Bị nữ tử áo trắng không chút lưu tình giễu cợt như thế, trên mặt của Vân Thừa tướng cũng có chút nhục nhã. Nhưng lại không phải không thừa nhận lời nói của nàng không ngoa. Thành Xương Khánh không cần so với Sở Kinh, Hoàng thành Tây Lăng cùng với Ly thành, còn không bằng thành trì Trung Nguyên hơi lớn một chút.
Nữ tử áo trắng ngạo nghễ nhìn Vân Thừa tướng mà nói: “Chỉ cần Vân Tướng thực hiện hứa hẹn, núi Thương Mang sẽ toàn lực hiệp trợ Bắc Cảnh khôi phục dân sinh kinh tế. Mặt khác, núi Thương Mang còn có thể âm thầm thuyết phục Mặc Cảnh Lê và Trấn Nam Vương hợp lực đối phó Định Vương Phủ. Đến lúc đó. . . Định Vương phủ cũng không phải là việc khó. Muốn đánh hạ Sở Kinh đương nhiên là nắm trong tầm tay.”
Nghe vậy, Thừa tướng không khỏi ý động, nhìn thật kỹ nữ tử áo trắng kia một cái, lại nhìn hướng Đàm Kế Chi nói: “Theo lão phu biết, lịch đại truyền nhân núi Thương Mang phải gả cho đối tượng phụ tá . Nếu như vậy, tương lai. . . . . .”
Sắc mặt Đàm Kế Chi biến hóa, vội vàng nói: “Thừa tướng không cần phải lo lắng, Nếu chuyện có thể thành, Vương Hậu tương lai xuất từ Vân thị.”
“A?” Thừa tướng hiển nhiên cũng không tin tưởng. Dù sao tất cả đều biết rõ danh tiếng và hình thức thói quen núi Thương Mang bọn họ. Nữ tử áo trắng thản nhiên cười nói: “Thừa tướng không cần hoài nghi. Thật ra thì. . . lần này núi Thương Mang vốn không có ý định nhúng tay những chuyện này. Thật sự là. . . Định Vương phủ ở Ly thành nhục nhã núi Thương Mang quá đáng. Nếu không lấy lại thể diện, thì sẽ để cho thế nhân xem nhẹ núi Thương Mang. Một khi thành công, bản cô nương sẽ trở về trên núi, không hỏi thế sự.”
“Thì ra là như vậy.” Thừa tướng khẽ buông lỏng, cười nói.
Nữ tử áo trắng gật đầu cười nói: “Ta ngươi song phương cũng thỏa mãn điều kiện riêng của mình , xin làm phiền Vân tướng nhiều hơn . Dĩ nhiên, núi Thương Mang cùng Đàm công tử cũng sẽ âm thầm tương trợ. Nói vậy, Vân tướng trờ thành Quốc trượng danh ngôn chính luận, cũng là chuyện sắp tới?”
Lời này nói trúng đáy lòng của Thừa tướng, cười haha nói: “Đa tạ cô nương cát ngôn, thấy cô nương làm việc như thế, lúc này lão phu mới tin tưởng cô nương quả nhiên là truyền nhân của núi Thương Mang. Cô nương nữ trung tuấn kiệt như thế, đương thời chỉ sợ cũng chỉ có Định Quốc Vương phi kia mới có thể địch nổi.”
Nữ tử áo trắng cười nhạt lúc này mới cho Đàm Kế Chi đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi phủ Thừa Tướng, nhất thời sắc mặt Đàm Kế Chi khó nhìn , “Vương phi, lần này ngài ngụy trang có phải quá đà hay không?”
Nữ tử áo trắng thanh lệ tú nhã, mặt mày mỉm cười, không phải là Diệp Ly sau khi dịch dung sao? Thừa tướng kia mới vừa rồi còn lấy Định Vương phi so với nàng, nhưng làm sao lại nghĩ đến, Định Vương phi trong miệng lão đang ở trước mặt lão?
Diệp Ly mỉm cười cười nói: “ Ngụy trang quá đà thì thế nào? Có người tin là được. Lừa gạt vừa không cần tốn tiền, đương nhiên càng nhiều càng tốt.” Cái gì huyết chi ngàn năm, cái gì núi Thương Mang tương trợ khôi phục dân sinh, cái gì liên hiệp Đại Sở, Tây Lăng đối phó Định Vương Phủ, còn có vị Vương Hậu hư vô mờ mịt kia, Diệp Ly đúng là quá đà không biên giới. Nhưng quan trọng là … Có người chịu tin a.
Đàm Kế Chi nói: “Đến lúc đó chúng ta đi đâu mà đi tìm núi Thương Mang tương trợ? Chỉ sợ núi Thương Mang lúc này rất muốn xé ngài và Định Vương đi?”
Diệp Ly lại cười nói: “Đàm công tử cảm thấy bọn họ còn chờ được hơn một tháng sao? Đến lúc đó. . . Sao bọn họ còn rãnh rỗi nghĩ đến những thứ này?” Đến lúc đó những thứ gọi là cựu thần tiền triều kia chỉ biết nghĩ làm sao ôm lấy danh tính thôi. Diệp Ly cũng không có ý định nâng Đàm Kế Chi lên vương vị, bất kể là làm vương vị mấy ngày, kia cũng không giống nhau. Bắc Cảnh hưng bởi Nhậm Kỳ Ninh, vong bởi Nhậm Kỳ Ninh đi.
Đàm Kế Chi trầm mặc một lúc lâu, rốt cục thở dài nói: “Vương phi thật là thủ đoạn. Nói như vậy, lúc này, người của Định Vương phủ đã sớm rót vào trong quân Bắc Cảnh sao? Nếu không, Vương phi cũng sẽ không ra mặt đi gặp Thừa tướng Bắc Cảnh kia.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Công tử quá khen. Ta đây cũng không thể làm gì. Chúng ta phải nhanh chóng làm tan rã thế lực của Nhậm Kỳ Ninh, nếu không sẽ có phiền toái .” Bắc Cảnh coi như là kém hơn nữa cũng là một cái quốc gia, bọn họ chỉ có một số người ở chỗ này. Nếu không nhanh chóng cho hắn một kích trí mạng, chờ Nhậm Kỳ Ninh kịp phản ứng thì bọn họ cũng chịu không nổi.
Một chỗ khác, trong đại doanh bên ngoài thành Xương Khánh không xa . Hà Túc giả dạng một tướng lãnh Bắc Cảnh trên mặt mang theo nụ cười đang vì mấy tướng lãnh rót rượu. Rượu quá ba tuần, trong đại trướng không khí cũng dần dần nóng lên.
Một người trong đó một tay bắt được cánh tay của Hà Túc thấp giọng hỏi: “Huynh đệ, lời lần trước ngươi nói là thật?” Nghe vậy, không chỉ là Hà Túc, những người khác cũng ngừng lại, bình tĩnh nhìn Hà Túc. Hiển nhiên cùng người nói chuyện tất cả đều cùng một tâm tư.
Hà Túc cười sang sảng nói: ” Mặc dù tiểu đệ mới đến, cũng nhờ các vị đại ca chiếu cố. Chẳng lẽ ta còn hại mấy vị sao ?”
“Nói thì nói như thế, hiện nay chúng ta đang ở trong quân Bắc Cảnh này. . . Nhưng lúc nào cũng bị ép buộc đi đánh người mình. Lúc trước còn tốt, Mặc Cảnh Kì cũng không phải là cái thứ tốt gì, nếu không phải hắn đuổi đi Định Vương, làm sao chúng ta bị lưu lạc thành binh mã man di này? Nhưng hiện nay muốn giao thủ với Mặc gia quân a, tại sao chúng ta có thể không sợ. . .” Nhắc tới Mặc gia quân, những người khác cũng không khỏi đến sắc mặt. Năm ngoái tất cả bọn họ đều đi theo tấn công Sở Kinh. Nếu không phải có Mặc gia quân gấp rút tiếp viện, chỉ sợ hiện nay Sở kinh cũng đã mang họ Nhậm .
Hà Túc cười nói: “Cũng không phải sao? Các ca ca chỉ sợ còn không biết . Ban đầu Mặc gia quân từ Hồng Nhạn quan dọc theo đường đi giết đến Sở Kinh, vì Sở Kinh giải vây . Trên đường đi đã giết được binh mã Bắc Nhung đồng dạng cũng hao binh tổn tướng, đến Sở Kinh vẫn còn có uy thế kia. Hiện nay. . . Mặc gia quân đang ở Tử Kinh quan chờ đây. Bọn họ không giết đi ra ngoài cũng đã không sai, hết lần này tới lần khác Vương thượng còn muốn đi trêu chọc. Không phải là tự rước tử lộ, đưa những tướng sĩ vô tội này đi chịu chết sao?”
Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy. Hà Túc thu hết thần sắc đám đông ở đáy mắt, mở miệng nói: “Không dối gạt mấy vị ca ca, tiểu đệ đã quyết định muốn bỏ tối theo sáng, đầu nhập vào Định Vương phủ. Dù sao chúng ta cũng là người Trung Nguyên, cần gì vì người Bắc Cảnh cống hiến? Huống chi Định Vương phủ được xưng nhân nghĩa, tất nhiên sẽ thông cảm chúng ta, cũng không làm khó nhiều ?”
Những người khác liếc nhau một cái, có chút làm khó nói: “Nói thì nói như thế, nhưng chúng ta cũng không có con đường khác.Mặc gia quân tại phía xa Tử Kinh quan, nếu chúng ta muốn đi đầu nhập vào, chỉ sợ trước sẽ bị đại quân ở Tử Kinh quan tiêu diệt.”
Hà Túc thấp giọng cười một tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài nói: “Các vị ca ca nhìn xem đây là cái gì?”
Mọi người định thần nhìn lại, một khối ngọc phù màu đen trên có khắc một chữ Định, không khỏi đều là chấn động. Hà Túc có chút cười đắc ý nói: “Đây là tín vật của Định Vương phi. Vương phi đã đồng ý, chỉ cần tiểu đệ bỏ tối theo sáng, tương lai nhất định là thăng quan tiến chức, tiền đồ vô lượng.” Tại chỗ mấy người không khỏi vừa ghen vừa ao ước, có thể có được ngọc phù cùng sự đồng ý của Định Vương phi , Hà Túc này phúc phận thật đúng là không nhỏ.
“Huynh đệ, chúng ta. . . . . .” Những người khác bình tĩnh nhìn Hà Túc, muốn nói lại thôi.
Hà Túc hào phóng cười nói: “Mấy vị ca ca yên tâm, tiểu đệ có thịt ăn đương nhiên sẽ không để cho mấy vị ca ca ăn canh. Huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”
“Hà huynh đệ nói phải.” Mọi người cùng kêu lên tán dương, ánh mắt nhìn Hà Túc càng phát ra hiền hòa thân thiết .
Hà Túc lẫn vào quân doanh Bắc Cảnh còn không đầy một tháng, vốn không nên thuận lợi như thế. Nhưng hắn có Hách Lan Vương Hậu và quyền quý Bắc Cảnh cùng lấy Vân Thừa tướng cầm đầu cựu thần tiền triều hoặc chủ động hoặc không tự biết âm thầm hộ tống, thân phận tự nhiên là giọt nước không lọt, ở trong quân như cá gặp nước. Lại có Diệp Ly cho hắn nhiều tin tức, còn có đám người Tần Phong ,Lâm Hàn tùy thời âm thầm tương trợ, bản thân của hắn cũng là ở trong quân nhiều năm cùng những thứ tướng lãnh trung tầng này tự nhiên là rất hợp. Không bao lâu đã kết giao, mượn hơi xúi giục mọi người vòng đi ra, trải qua mấy lần hữu ý vô ý thử dò xét, quả nhiên có người không nhịn được chủ động tới tìm hắn uống rượu, cũng nhân cơ hội nói đến chuyện này, quả nhiên hết sức thuận lợi.
Dưới bóng đêm, một bóng ảnh màu đen lén lén lút lút chuồn ra quân doanh. Quay đầu lại nhìn thoáng qua trong màn đêm sự yên lặng quân doanh đang thở phào nhẹ nhõm , phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp, “Hoàng đại ca, ngươi thật sự là muốn đi đâu?”
Người áo đen đột nhiên quay đầu lại, con ngươi không khỏi co rụt lại. Một người từ dưới tàng cây ra từ từ đi ra, chính là Hà Túc trước đó không lâu còn cùng hắn một bàn chè chén đồng mưu . Thấy không chỗ có thể trốn, người áo đen bỏ cái khăn đen trên mặt xuống cười nói: “Hà Ngôn, đã trễ thế này làm sao ngươi còn không nghỉ ngơi?”
Hà Túc cười nói: “Hoàng đại ca còn không có nghỉ ngơi, sao tiểu đệ dám a. Chỉ sợ sáng mai lúc dậy bị người lấy tội phản quốc cho chém.”
Sắc mặt người áo đen liền biến sắc, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, ngươi còn dám cấu kết mọi người phản quốc? Nếu ngươi lúc đó dừng tay, nhìn trên giao tình của chúng ta , ta còn tha cho ngươi một cái mạng.”
Hà Túc ngẩng đầu nhìn trời, nhàn nhạt cười nói: “Hoàng đại ca, hiện tại. . . Hẳn là ta tha cho ngươi một cái mạng mới đúng chứ? Mặt khác, ta không gọi là Ngôn, ta là Đại tướng quân dưới trướng Định Vương phi—— Hà Túc.”
Sắc mặt người áo đen càng thêm khó coi, hướng bên cạnh nhìn một cái, phi thân hướng một phương hướng khác bỏ chạy. Nhưng hắn há có thể là đối thú của Hà Túc —— ám vệ xuất thân từ Định Vương phủ ? Trong lúc thân ảnh Hà Túc lên xuống mấy lần, dưới ánh trăng một đạo huyết quang vung lên, người áo đen đã ngã xuống đất tắt thở, “Ngươi. . . . . .”
“Ta và ngươi đều vì chủ của mình thôi, dù chết không oán. . .” Hà Túc nhẹ giọng thở dài nói.