Ám Tam nói: “Hôm nay khi công chúa An Khê trở về phủ trên người dínhmột chút hương liệu đặc biệt. Người Nam Cương không thích xông hương,cho nên đối với hương liệu cũng không đặc biệt nghiên cứu. Nhưng lạikhông biết ở Trung Nguyên cho dù là cùng một loại hương liệu cũng có rất nhiều chỗ khác nhau. Nói thí dụ như mấy vị công tử Từ gia, trừ Tam công tử và Ngũ công tử không cần hương liệu ra, Nhị công tử quen dùng hươngMai, Tứ công tử thích hương Lan hơn, mà công tử Thanh Trần bởi vì hàngnăm đi ra ngoài, hương liệu là do Từ phu nhân tự mình điều chế, trong đó tăng thêm một chút dược vật có ích đối với thân thể, cho nên sẽ có mùithuốc cực nhạt. Người bình thường muốn phân rõ tuyệt đối không dễ dàng,muốn bắt chước điều chế ra thì khó càng thêm khó.”
Diệp Ly cau mày nói: “Công chúa An Khê đi qua những chỗ nào?”
“Hoàng cung, buổi sáng Nam Chiếu Vương triệu kiến công chúa An Khê,sau khi công chúa An Khê ra khỏi hoàng cung liền trực tiếp trở về phủ.”Ám Tam khẳng định.
Hàn Minh Tích tò mò cười nói: ” Công tử Thanh Trần sẽ không phải ở trong hoàng cung đấy chứ?”
Ám Tam do dự một chút, cau mày nói: “Cơ hội công chúa An Khê tận mắtnhìn thấy công tử Thanh Trần không lớn. Công chúa An Khê từ lúc tiếncung đến khi xuất cung, trừ thời điểm bái kiến Nam Chiếu Vương ra, trêncơ bản đều ở trong phạm vi tầm mắt của chúng ta, không thể nào có cơ hội nhìn thấy công tử Thanh Trần. Trừ phi là ở thời điểm nàng bái kiến NamChiếu Vương. Hơn nữa. . . sau khi trở về phủ công chúa An Khê lại pháithêm nhân thủ âm thầm tìm kiếm công tử Thanh Trần.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Nam Chiếu Vương không phải không biết thân phận Đại ca, nếu như hiệntại Đại ca xảy ra chuyện ở Nam Chiếu cũng không có chỗ tốt gì đối vớiông ta. Cho nên. . . cơ hội Đại ca trong hoàng cung không lớn. Mùi hương kia. . . Hẳn là hắn muốn truyền lại tin tức cho chúng ta, nói cho chúng ta biết hắn bây giờ còn coi như an toàn.”
Ám Tam không giải thích được, “Nếu công tử Thanh Trần không có ởtrong hoàng cung, tại sao tin tức phải truyền từ trong Cung ra? Hươngliệu công tử Thanh Trần mang theo bên người tại sao sẽ ở trong hoàngcung?”
“Tự nhiên là bởi vì đối phương có thể là người trong hoàng cung, chodù không phải thì cũng là người có thể tự do ra vào hoàng cung.”
Hàn Minh Tích lắc đầu nói: “Không đúng nha. . . Quân Duy. Ở Nam Chiếu trừ Vương thái nữ ra, không có bất cứ ai có thể tự do ra vào hoàngcung. Bao gồm cả những công chúa khác, dĩ nhiên ngay cả vị công chúahiện tại không Nam Chiếu kia.” Diệp Ly liếc hắn một cái, “Ngoài sángkhông có chắc gì trong tối cũng không có?”
“Trong tối?” Hai người cùng kêu lên hỏi.
Diệp Ly cau mày, hỏi: “Truy xét tung tích của mấy thích khách đến đâu rồi?”
Ám Tam gật đầu, “Tra được rồi, nhưng chậm một bước, bọn họ bị ngườidiệt khẩu ở một gò đất nhỏ hai dặm ngoài thành, thi thể bị vứt trong một sơn động.”
“Nói tỉ mỉ.”
“Lúc chúng ta tìm được thi thể của bọn chúng là ở mười dặm ngoàiThành Tây được giấu trong sơn động bí mật. Nhưng hiện trường không códấu vết đánh nhau, hơn nữa cái chỗ kia mặc dù cách Đô thành không xanhưng đường vô cùng khó đi, xung quanh cũng không có đồ gì. Cho dù những thích khách kia chạy trối chết cũng không quên cái hướng trốn kia.Nhưng may là trên ám khí đả thương bọn chúng trước đó đã bôi thuốc truytung. Dùng thời gian suốt một đêm mới tìm được bọn chúng hẳn là ra khỏithành không bao lâu đã bị người diệt khẩu rồi, sau đó mới đưa thi thểđến cái sơn động kia .”
Diệp Ly xoa ấn đường suy tư hỏi: “Phương hướng bọn họ bị diệt khẩu là hướng nào?”
“Hướng Đông.”
“Nói cách khác bọn họ vốn muốn đi về phía đông, nhưng bị người giết,sau khi chết, hung thủ phía sau lại ném thi thể đến… phía tây? Phía đông có vật gì đây?” Diệp Ly đứng dậy, “Cho ta bản đồ Đô thành Nam Chiếu.”
Ám Tam cúi đầu lấy ra một tờ giấy mỏng từ trong lòng, cẩn thận mở rađặt trên bàn. Hàn MinhTích thăm dò nhìn thoáng qua, bẹt miệng nói: “Bảnđồ toàn bộ Đô thành Nam Chiếu? Loại vật này mà ngươi cũng có, Quân Duy,ban đầu ngươi hoàn toàn không cần Thiên Nhất các thăm dò tin tức?” DiệpLy mỉm cười nói: “Nhiều một phần tin tức nhiều một phần an toàn, conngười của ta luôn luôn tiếc mệnh. Huống chi. . . Ta không tin Thiên Nhất các không chuẩn bị được phần bản đồ này.” Đây cũng không phải là bản đồ bố phòng gì, chỉ là một loại bản đồ bố cục thành thị mà thôi. Lấy rabút than vòng ra khỏi hoàng cung, đi phủ công chúa An Khê, địa điểm TừThanh Trần mất tích, địa điểm vứt xác, địa điểm diệt khẩu trên địa đồ,ngẩng đầu hỏi: “Có cảm giác gì?”
Hàn Minh Tích chỉ bản vẽ này nói: “Nếu như không nhìn địa điểm vứtxác cùng với phủ công chúa này…, mấy địa điểm này hình như cách điệnThánh Nữ rất gần. Lại nói. . . Nếu như không nhìn bản đồ này…, thật đúng là không nhìn ra điện Thánh Nữ cách hoàng cung lại gần như vậy.” ĐiệnThánh Nữ ở phía đông Đô thành trên ngọn núi ngoài Đô thành năm dặm.Nhưng nếu như từ Vương Cung tính toán lộ trình lên núi, tới điện ThánhNữ cần đi ít nhất mười dặm đường. Diệp Ly chỉ vào cúi đầu nói: “Ngườibình thường chỉ muốn đi từ hoàng cung đến điện Thánh Nữ thì đường khônggần, hơn nữa Vương Cung xây dựa vào núi, ngọn núi phía sau Vương Cungcao chót vót hiểm trở, muốn đi từ trên núi qua khó khăn trùng điệp không nói, hơn nữa tốn thời gian hơn so với trực tiếp ra khỏi thành. Cho nêntrên căn bản không có ai chú ý. Trên thực tế, khoảng cách trực tiếp giữa Vương Cung và điện Thánh Nữ còn chưa đủ hai dặm đường.”
“Đường hầm?” Ám tam nói.
” Đoạn đường chúng ta tới đây chẳng lẽ còn chưa lĩnh giáo năng lựcđào hầm của người Nam Cương sao?” Diệp Ly cười hỏi. Hai người không hẹnmà cùng nhớ tới cái loại ngọn núi gần như bị đào rỗng, im lặng khôngnói được gì.
“Nam Chiếu Vương khai quốc nghĩ thế nào vậy? Vương Cung vẫn xây nhưcũ?” Hàn Minh Tích không giải thích được hỏi. Trong lịch sử TrungNguyên, có hành cung xây dựa vào núi, hoặc Biệt Cung. Còn hoàng cungchân chính không có chỗ nào không phải là đứng sừng sững tại vị trítrung tâm nhất Đô thành, vừa cho thấy ngôi cửu ngũ chí tôn hoàng gia tôn quý lại có uy nghi thiên hạ quy tâm. Diệp Ly không quá nghiêm túc trảlời: “Phong tục khác biệt.”
Hàn Minh Tích liếc thấy nàng qua loa, không vui trợn mắt nhìn DiệpLy, một hồi lâu mới phát hiện đối phương vẫn sa vào trong suy nghĩ củachính mình, Hàn Minh Tích nhất thời đen mặt. Ho khan hai tiếng dẫn lựcchú ý của hai người trong sương phòng, Hàn Minh Tích mới cười nói:“Ngươi hoài nghi công tử Thanh Trần ở điện Thánh Nữ? Mọi người đều biết, Thánh nữ Nam Cương băng thanh ngọc khiết, điện Thánh Nữ phải không chophép nam tử ra vào, chứ đừng nói chi là chứa chấp nam tử. Nếu để chongười khác biết ngươi nghĩ như vậy, tin tưởng ta. . . Ngươi sẽ bị sự tức giận của dân chúng Nam Chiếu chôn vùi .” Diệp Ly không thèm để ý nói:“Thật ra bởi vì mọi người đều biết, cho nên mới càng thêm có thể, khôngphải sao?”
Hàn Minh Tích liếc mắt, “Vậy xin hỏi công tử Quân Duy muốn tiến vàođiện Thánh Nữ mà thủ vệ có thể so với hoàng cung, hơn nữa tìm được côngtử Thanh Trần không biết bị giấu đi đâu như thế nào? Nếu như không tìmđược người mà ngươi lại bị người ta phát hiện, chúng ta thật sự sẽ bịngười Nam Chiếu đánh chết.”
“Ta không định đi vào từ điện Thánh Nữ.” Diệp Ly nói.
Vẻ mặt Hàn Minh Tích sợ hãi than thêm bội phục, “Thì ra là công tửQuân Duy định dũng cảm xông vào Vương Cung Nam Chiếu? Quân Duy đệ đệ,cho dù Tiểu Vương Cung của Nam Chiếu quốc người ta còn chưa lớn bằngmột phần ba Sở Kinh của chúng ta, nhưng ngươi cũng không cần xem thườngngười ta chứ? Đừng quên. . . trong vương cung ở Sở Kinh chúng ta tuyệtđối không có rắn độc, nhưng Nam Chiếu nhất định sẽ có.” Diệp Ly cười yếu ớt, “Nói thật hay, tựa như công tử Phong Nguyệt chưa từng đi qua hoàngcung. Không biết là ai trước đó vài ngày nói khoác mình đi dạo khắphoàng cung nội viện các quốc gia?” Hàn Minh Tích á khẩu không trả lờiđược, không biết làm sao bắt đầu yên lặng hối hận lúc trước đi chungđường nhàm chán nói khoác với Quân Duy lịch sử phong lưu mình trải qua.
“Cho dù ngươi tiến vào, tìm được công tử Thanh Trần rồi, ngươi muốnmang người ra như thế nào?” Hàn Minh Tích hỏi, “Theo Bổn công tử biết,công tử Thanh Trần hoàn toàn không biết võ công .”
Diệp Ly cau mày nói: “Cái này, phải suy nghĩ thật kỹ.” Mạnh mẽ xôngvào khẳng định không được, cho dù {ám vệ} cường hãn đến mức có thể cướpngười từ Vương Cung Nam Chiếu rồi, nhưng sau đó không giải quyết tốthậu quả có thể phiền toái . Nếu để cho người ngoài biết người ra taychính là người của Định Quốc vương phủ, vậy thì càng phiền toái. Nhìn bộ dáng nàng cau mày trầm tư, Hàn Minh Tích vui vẻ cười nói: “Sao rồi? Cần hỗ trợ không?”
Diệp Ly nhìn Hàn Minh Tích một chút rồi lắc đầu. Nàng và Hàn MinhTích chẳng qua là quan hệ hợp tác, lần trước Hàn Minh Tích đi theo nàngđã gặp không ít nguy hiểm rồi, lần này bất kể thế nào cũng không thểnữa kéo hắn cùng mạo hiểm nữa.
Hàn Minh Tích mỉm cười nhìn nàng cười nói: “Đừng cự tuyệt nhanh nhưvậy, Thiên Nhất các dù gì cũng là mở cửa làm ăn. Chỉ cần Quân Duy ragiá, chúng ta cũng không chỉ có thể thu tập tình báo đâu.” Trong lòngDiệp Ly vừa động, nhìn Hàn Minh Tích hỏi: “Hàn huynh muốn gì?” Hàn MinhTích cười đắc ý nói: “Huân Nhã các, ta còn muốn nhiều hơn hai thànhnữa.” Diệp Ly nói: “Ta cho là Thiên Nhất các thích tiền mặt vàng thậtbạc trắng? Ngươi phải biết bất kể bao nhiêu vô luận là Từ gia hay là tacũng sẽ cho .” Hàn Minh Tích ủy khuất nhìn nàng, “Ta và Quân Duy làbằng hữu, là bằng hữu sao có thể giậu đổ bìm leo chứ?”
Bằng hữu? Diệp Ly nhàn nhạt nhướng mày, “Thiên Nhất các cũng không am hiểu những thứ này, vẫn không phiền toái Hàn huynh.”
“Quân Duy quá khách khí rồi.” Hàn Minh Tích cười nói: ” Mặc dù ThiênNhất các không am hiểu cái này, nhưng lại vô cùng quen thuộc Đô thànhNam Chiếu. So với giao tình của chúng ta, chẳng lẽ ngươi không biếtThiên Nhất các tín nhiệm hơn một chút sao?” Diệp Ly nhíu mày, suy nghĩsâu xa một lúc lâu mới nói: “Vậy thì phiền toái Hàn huynh. Sau này tổnthất của Thiên Nhất các đều do ta chịu trách nhiệm, dĩ nhiên, hai thànhHuân Nhã các hai thành vẫn như cũ.”
“Ta đã nói, Quân Duy quá khách khí rồi.” Hàn Minh Tích bất đắc dĩ thở dài nói.
Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười cúi đầu không nói, trong lòng âm thầm suy tư có lẽ còn cần công chúa An Khê hỗ trợ?
Trong châu quang trong suốt, cửa đá nặng nề ở đây bị mở ra. Nữ tử hoa phục mày vàng cuối cùng cũng không có nhàn nhã thường ngày, bước chânmất trật tự phảng phất chứa cơn tức giận thật lớn, “Từ Thanh Trần!”
Từ Thanh Trần đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt, ôn hòa mà sự yênlặng quay đầu lại nhìn nữ tử vội vã mà đến, cau mày nói: “Làm sao vậy?” Nữ tử dường như cực kỳ tức giận, phẩy tay áo một cái quét toàn bộ chénsứ men xanh trên bàn rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn thanh thúy dễ nghe,“Nói! Làm sao bọn họ biết ngươi ở nơi này ?” Từ Thanh Trần lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta ở chỗ này ngay cả cửa cũng không ra được, làm sao sẽbiết cái này? Làm sao? Có người tìm ngươi phiền toái?”
“Làm sao ngươi lại không biết? ! Nhất định là ngươi truyền tin tức đi , nói đi, ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì?” Nữ tử cố gắng khắc chế cơn giận của mình hỏi.
Từ Thanh Trần lắc đầu thở dài, “Ngươi không khỏi nghĩ ta quá thầnthông rồi. Ta chỉ là một thư sinh văn nhược bó tay vô lực, không phải là cao thủ tuyệt đỉnh thâm tàng bất lộ. Ngươi đã rảnh rỗi nghĩ những thứnày còn không bằng thử nghĩ xem có phải ngươi gần đây lại đắc tội ngườinào không.” Nữ tử hừ nhẹ một tiếng nói: “Sao ta sẽ đắc tội với ngườikhác? Trừ nữ tử An Khê kia, ta bình sinh chỉ đắc tội. . . Ha hả, hìnhnhư là vị hôn thê nũng nịu kia của ngươi.”
“Ta đã nói ngươi không nên động đến nàng ấy.” Từ Thanh Trần trầm giọng nói.
Nữ tử cười lạnh nói: “Ngươi yên tâm, vị hôn thê bảo bối của ngươicũng không có chuyện gì cả. Chẳng qua. . . Hiện tại không có chuyệnkhông có nghĩa là sau này cũng không có chuyện, lần trước chỉ là muốn hù dọa nàng ta một chút thôi. Lại nói. . . hình như hộ hoa sứ giả bênngười nàng có công phu khá tốt đấy.” Từ Thanh Trần cũng không thèm để ý, “Ngươi nói là hộ vệ tùy thân sao? Danh môn thiên kim Trung Nguyên lúcra cửa bên cạnh vẫn phải có mấy người hộ vệ, cũng không có cái gì khôngđược .”
“Ngươi cũng quá tin tưởng nàng ta. Không bằng chúng ta tiếp tục nhìnxem hộ vệ của nàng ta rốt cuộc che chở hay không che chở được nàng? Nóikhông chừng che chở đến che chở đi thành lưỡng tình tương duyệt , congái không phải thích nhất anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Từ Thanh Trần quét nhìn nàng một cái, ” Nếu ngươi nhàn rỗi như vậycòn không bằng nói xem đã xảy ra chuyện gì để tức thành như vậy.”
Nhắc tới chuyện này, dung nhan che dấu ở dưới mặt nạ của nữ tử khôngkhỏi vặn vẹo một trận, giọng căm hận nói: “Có người vứt thi thể mấythích khách kia ngoài điện Thánh Nữ!”
Từ Thanh Trần có chút ngoài ý muốn, rất nhanh đã nhướn mày, “Cho dùnhư thế cũng không có gì. Giao cho vương thất Nam Chiếu hoặc là quan phủ xử lý là được rồi.”
“Làm sao có thể? !” Nữ tử kêu lên: “Đừng nói với ta ngươi không biết, nếu có người biết điện Thánh Nữ bị người ném thi thể đến, An Khê nhấtđịnh sẽ mượn cơ hội lục soát điện Thánh Nữ. Hừ! Đừng cho là ta khôngbiết, nàng ta sớm đã muốn vươn bàn tay đến điện Thánh Nữ. Nhưng nàng takhông có tư cách kia!” Từ Thanh Trần đưa tay lấy ra một quyển sách mởra, vừa nói: “Ngươi còn chưa nói, nếu để cho người biết phát hiện thithể ở điện Thánh Nữ, trong lòng dân chúng Nam Chiếu cũng sẽ hoài nghi sự thánh khiết của Thánh nữ Nam Cương. Quan trọng nhất là nếu cho ngươithêm một hai năm thời gian ngươi còn có thể đẩy chuyện này tới trênngười Đại Sở hoặc Tây Lăng, nhưng hiện tại. . . ngay cả việc chuẩn bịkhai chiến cùng Đại Sở mà ngươi còn chưa làm tốt.”
Đôi mắt nữ tử tối sầm lại, u ám theo dõi hắn trầm giọng nói: “Ngươi biết quá nhiều rồi, thật không sợ ta giết ngươi?”
Từ Thanh Trần khẽ gật đầu, “Bởi vì ngươi còn muốn dựa vào ta để biết nhiều hơn không phải sao?”
“Không tệ!” Nữ tử dứt khoát thừa nhận: “Nếu không phải ngươi âm thầmgiúp đỡ An Khê, căn bản nàng ta không thể nào thắng được ta. Ngươi đã có thể giúp nàng ta thì đương nhiên cũng có thể giúp ta không phải sao?”
Từ Thanh Trần lắc đầu, “Ta sẽ không giúp ngươi.”
“Ta sẽ khiến ngươi đồng ý !” Nữ tử cười lạnh nói. Từ Thanh Trần mộtlần nữa để sách xuống, nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại, “Ngươi căn bản không thích hợp làm những việc này. Các thế hệ Thánh nữ Nam Cương cũngkhông thích hợp, cho dù ngươi thông minh hơn các nàng, nhưng bàn về trịquốc ngươi vẫn không bằng công chúa An Khê.” Trong mắt nữ tử hiện lênmột chút tức giận, lạnh lùng nói: “Ai nói ta không thích hợp? Ngươi cũng thừa nhận ta thông minh hơn so với An Khê không phải sao?”
” Chẳng qua là ngươi am hiểu âm mưu quỷ kế hơn nàng ấy mà thôi. Nhưng một cái quốc gia không phải chỉ dựa vào âm mưu là có thể vận hành thuận lợi. Huống chi. . . Ngay cả âm mưu của ngươi cũng chẳng ra gì.”
“Vậy thì như thế nào? Ít nhất bây giờ ngươi ở trong tay ta không phải sao?” Nữ tử ngạo nghễ nói. Từ Thanh Trần cười nhạt không nói. Nhìn bộdáng yên lặng lạnh nhạt của Từ Thanh Trần, nữ tử đột nhiên cảm thấy vôcủng tức giận, oán hận nói: “Ngươi xem thường ta!” Từ Thanh Trần cau mày nói: “Ta không xem thường ngươi, ta chỉ không đồng ý cách làm bây giờcủa ngươi mà thôi.”
“Ta biết! Ngươi chính là xem thường ta!” Nữ tử thét to: “Ngươi thìbiết cái gì? Ngươi biết An Khê từ nhỏ trải qua những ngày như thế nào?Ta từ nhỏ trải qua những ngày như thế nào? Dựa vào cái gì? Dựa vào cáigì từ nhỏ nàng ta chính là Vương thái nữ, chính là công chúa, dựa vàocái gì tất cả đều thuộc về nàng ta?”
“Ngươi là Thánh nữ Nam Cương, cũng được vạn người tôn sùng như nhau.” Từ Thanh Trần nói.
“Ha hả. . . vạn người tôn sùng? Ta từ lúc ba tuổi chưa một lần gặpmẹ ta, năm tuổi đã lẻ loi trơ trọi một mình. Không cho phép nói chuyệncùng thị nữ, không cho phép ra ngoài đi chơi, không cho phép khóc, không cho phép gặp người ngoài, thậm chí còn không được động tâm. Đợi đến hai mươi tám tuổi còn muốn đi cái Thánh Địa ma quỷ kia, ai muốn đi cái nơiquỷ quái kia? Nam Chiếu là của ta, tất cả đều là của ta!” Nữ tử dườngnhư đột nhiên sụp đổ.
Từ Thanh Trần lắc đầu, “Nhân sinh của Thánh nữ Nam Cương quả thậtrất đáng thương. Nhưng ta nghĩ chuyện này không bao gồm ngươi. Chưa từng có ai hạn chế hành động của ngươi không phải sao? Nếu không làm saongươi sẽ có cơ hội biết Lê Vương, làm sao lại có thể kết thù kết oáncùng công chúa An Khê? Thậm chí. . . ngay từ hai năm trước Thánh nữ tânnhiệm cũng đã xuất hiện, chẳng qua là bị ngươi giết đi mà thôi. Thánh nữ Nam Cương trễ nhất có thể đến hai mươi tám tuổi, nhưng trên thực tế đại đa số Thánh nữ trước hai mươi lăm tuổi đã thoái vị rồi.”
“Cả chuyện này An Khê cũng nói cho ngươi biết rồi? !” Nữ tử theo dõi hắn, “Xem ra nàng ta quả thật rất tin tưởng ngươi.”
“Ta và công chúa An Khê là bằng hữu.”
“Hừ!” Dáng vẻ sụp đổ vừa rồi dường như chỉ là biểu hiện giả dối, hoặc có thể gọi là diễn trò. Trong chốc lát nữ tử khôi phục ưu nhã, “Hay cho một bằng hữu. Ta sẽ mang đầu của bằng hữu ngươi và của vị hôn thê củangươi đưa đến trước mặt ngươi.” Nói xong, nữ tử phẩy tay áo bỏ đi.