“Vương. . . Vương gia. . .” Không phải ta nói a, là đông đảo dân chúngtoàn kinh thành nói. Thị vệ giáp ủy khuất nói trong lòng, tóm lại thanhdanh của Lê vương phủ sau sự kiện Vương gia thông đồng muội muội của vịhôn thê, mua đồ không trả tiền lại một lần nữa đạt đến mức thấp mới.
“A Ly, Tranh nhi, mau lên đây. Bên trên không có ai ngoài chúng ta đếnngồi đâu.” Một giọng nữ thanh thúy giải cứu thị vệ giáp sắp bị đóngbăng, thị vệ giáp nhân lúc ánh mắt Vương gia nhà mình nhanh chóng chuyển hướng đến đầu cầu thang đã nhanh chóng cuộn mình thành một đoàn trốnvào chỗ an toàn. Mộ Dung Đình mặc áo đỏ kiều diễm dẫn đầu đi lên lầuhai, còn quay đầu lại ngoắc bằng hữu sau lưng. Tiểu nhị đi trước dẫnđường cho nàng quả thực muốn rơi lệ, tiểu thư Mộ Dung, ở đâu có chuyệnbên trên không có ai, nơi này của chúng ta chính là một trong những tràlâu tốt nhất kinh thành. Là mọi người bị Lê Vương dọa chạy a.
“Ồ?” Vừa quay đầu lại, Mộ Dung Đình đã thấy Mặc Cảnh Lê mặt đen như mặcthạch, không nhịn được quay đầu lại nhìn phía sau cân nhắc xem có nênđổi một chỗ khác uống trà hay không, nhưng chỉ một lát bọn Hoa Thiênhương đều đi tới, vì vậy một nhóm năm vị cô nương bất đắc dĩ mắt totrừng mắt nhỏ. Diệp Ly càng thêm bất đắc dĩ, nàng bắt đầu hoài nghi kiếp trước có phải mình thật sự có nghiệt duyên gì với Mặc Cảnh Lê hay không rồi. Bất kể đến chỗ nào, dường như chỉ cần đi ra ngoài là có thể gặpđược hắn. Diệp Ly không biết kỳ thật chuyện này cũng không quá kỳ quái,bởi vì cho dù là kinh thành, thành thị phồn hoa nhất Đại Sở nhưng so với những thành phố lớn trong trí nhớ của nàng kia kỳ thật cũng không coilà lớn. Mà đám quyền quý cũng không có khả năng đi dạo cùng một chỗvới dân chúng bình thường, trên cơ bản nơi có thể đi cũng chỉ có vài chỗ như vậy. Cho nên trừ người không hay đi ra ngoài giống Diệp Ly, còn như Mộ Dung Đình, người thường xuyên chạy khắp nơi như vậy, trên cơ bảntiến vào một cửa hàng tất cả đều là người quen biết.
“A Ly…” Mộ Dung Đình thật có lỗi nhìn Diệp Ly, nàng thật không nghĩ tớiLê Vương đang tân hôn vui vẻ lại không ở nhà cùng kiều thê mà một mìnhchạy đến trà lâu uống trà giữa ban ngày.
“Không sao, ở đây đi.” Diệp Ly cũng biết không nên trách Mộ Dung Đình,huống chi nàng cũng không nên có ý tránh Mặc Cảnh Lê. Đều ở trong mộtcái kinh thành, đều là nhà quyền quý, còn có, quan hệ thân thích có thểtránh đi đâu? Lạnh nhạt gật đầu với Mặc Cảnh Lê, Diệp Ly lôi kéo TầnTranh cùng Tần Vũ Linh đi đến vị trí thanh tĩnh hơn trong góc.
Mộ Dung Đình thè lưỡi, lôi kéo Hoa Thiên Hương vội vã đi tới.
“Ai, ngươi nói Định Vương rốt cuộc có tới hay không?” Mộ Dung Đình thấpgiọng hỏi, nàng không lớn lên ở kinh thành, thật sự là không quen thuộcvới Định Vương. Hoa Thiên Hương thì ngược lại, tràn đầy tin tưởng, gậtđầu nói: “Yên tâm đi, ông nội của ta nói Định Vương là người không tồi.Đã nhận được thiếp mời thì nhất định sẽ đến.”
Tần Vũ Linh nói khẽ: “Hay là chúng ta tránh đi sớm một chút, đừng quấy rầy A Ly nói chuyện cùng Định Vương.”
Mộ Dung Đình cười hì hì nói: “Còn sớm mà, chúng ta đi quá sớm, lúc nàyĐịnh Vương chắc chắn còn chưa xuất hiện. Đợi người đến, chúng ta lại đổi chỗ cũng không muộn. Ha ha, các ngươi có thấy sắc mặt vừa rồi của mấyngười dưới lầu kia hay không? Vừa nhìn thấy chúng ta đến liền trở nênthật kỳ quái. Ta còn sợ bọn họ trừng rớt tròng mắt xuống chén trà.” HoaThiên Hương hừ nhẹ nói: “Những người kia không chừng cho rằng A Ly lúcnày nên trốn trong nhà khóc kia, đột nhiên thấy chúng ta xuất hiện đương nhiên là giật mình rồi.”
Tần Tranh che miệng cười nói: “Ta cũng chưa từng thấy cảnh nhiều ngườiđồng thời trợn mắt há hốc mồm như vậy, ta đời này lần đầu tiên bị ngườichú mục như vậy.”
Diệp Ly nhìn mấy bạn tốt rúc rích thảo luận cảm giác đi ra ngoài hômnay, chỉ có thể buồn cười lắc đầu. Kỳ thật lời đồn đãi thoạt nhìn xa xakhông mãnh liệt như nàng dự tính, hẳn là Mặc Tu Nghiêu và cậu cả đã âmthầm làm gì đó. Ít nhất ánh mắt của đại đa số người thấy nàng phần lớnlà kinh ngạc hoặc đồng tình. Mà không phải xem thường cùng với khinh thị vốn có khả năng xuất hiện. Xem ra đại đa số người cũng không tin tưởngtin tức nàng bị bắt đi.
Mấy người Diệp Ly ngồi ở trong góc tương đối xa xôi, tự mình tán gẫu.Mặc Cảnh Lê một mình một người ngồi ở vị trí gần cửa sổ trầm mặt, uốngnước trà như uống rượu. Bởi vì cách khá xa, hắn cũng không nghe được bên kia đang nói gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được bầu không khí tốt đẹp hòa hảo tâm tình của các nàng, thoạt nhìn vậy mà hoàn toàn không bịlời đồn ảnh hưởng. Mặc Cảnh Lê không khỏi nghiến răng nghiến lợi, rõràng là Diệp Ly gặp chuyện không may, kết quả bản thân Diệp Ly giống như người không có việc gì, ngược lại hắn phải chịu tiếng xấu thay chongười khác. Nhưng hiện tại muốn hắn tiến lên lý luận với Diệp Ly, cho dù là Mặc Cảnh Lê cũng cảm thấy mất mặt. Bởi vậy chỉ có thể mặc cho âmphong đầy người dọa khách nhân bốn phía vụng trộm tránh đi, sau đó tiếptục rót trà vào trong miệng.
“A nha, A Ly! Định Vương đến rồi!” Đúng lúc đang phiền muộn, chợt nghethấy Mộ Dung Đình lớn giọng hô sau lưng cách đó không xa, toàn bộ lầuhai đều có thể nghe thấy. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Mộ DungĐình đang hưng phấn ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn xuống. Tần Tranh bất đắc dĩ kéo nàng xuống, quay đầu cười nói Diệp Ly: “Ly nhi, ngươi xuống dưới nghênh tiếp Vương gia đi.” Hoa Thiên Hương che miệng cười trộm, vẫy tay trêu chọc nói: “Không trở lại cũng không có vấn đề, chúng ta ăn xongđiểm tâm sẽ tự đi dạo phố, dù sao ở đây cũng không có nhiều vị trí quyđịnh sẵn cho Định Vương gia ngồi.”
Nghe vậy, vài khách nhân còn sót lại trên lầu hai bắt đầu hối hận bởi vì e ngại hàn khí của Lê Vương mà lựa chọn sát vào vị trí bên trong, hiệntại chỉ có thể dỏng lỗ tai cố gắng nghe một bàn các cô nương trong góckia nói chuyện. Diệp Ly nhìn ở trong mắt không khỏi buồn cười, bát quáiquả nhiên là thiên tính nhận thức không thể thiếu của mọi người trongmột thời đại. Đúng lúc mọi người hoặc trực tiếp hoặc mịt mờ nhìn chămchú, Diệp Ly đứng dậy đi xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua bàn của MặcCảnh Lê rõ ràng phát giác được ánh mắt hung dữ của Mặc Cảnh Lê trừngmình, Diệp Ly bất đắc dĩ: có người trời sinh đã ngồi không đúng bàn,không thể cưỡng cầu.
Nhìn Diệp Tam tiểu thư thong dong xuống lầu, ánh mắt cùng thần sắc củacác thực khách trên lầu dò xét Mặc Cảnh Lê càng thêm phức tạp. Xem DiệpTam tiểu thư thản nhiên xuất hiện trước mặt mọi người như thế, còn thong dong ước hẹn Định Vương, xác thực không giống bộ dạng đã xảy ra chuyệngì. Trái lại Lê Vương sắc mặt âm trầm thần sắc dữ tợn, rõ ràng giống như là âm mưu quỷ kế không thực hiện được mà phẫn nộ a. Mọi người âm thầmtrao đổi ánh mắt, không tiếng động thảo luận. Hình như rốt cục Mặc CảnhLê cũng không thể chịu đựng được bầu không khí cổ quái như vậy, nặng nềthả chén trà lên mặt bàn, đứng dậy liếc đường đi dưới lầu xuyên qua cửasổ nửa mở, trầm mặt quay người đi xuống lầu.
Diệp Ly từ trên lầu đi xuống, lập tức, đại đường cả lầu dưới lập tức antĩnh lại. Đợi đến lúc Diệp Ly mang vẻ mặt ôn hòa mặt mỉm cười đi rangoài, mọi người đang muốn há mồm nghị luận lại thấy Mặc Cảnh Lê vác mặt âm trầm đi xuống, sau đó lại là một hồi yên lặng. Nhưng chứng kiến biểu hiện của hai vị này, ít nhất những người ở chỗ này càng có khuynh hướng đồng tình Diệp Ly nhiều hơn một chút rồi.
Lúc Diệp Ly đi ra trà lâu, xe ngựa của Định vương phủ mới vừa lúc dừnglại, A Cẩn đang chuẩn bị vạch rèm mời Mặc Tu Nghiêu xuống, “Tu Nghiêu.”Diệp Ly nhẹ giọng kêu lên, A Cẩn nhìn thấy Diệp Ly, vô cùng cung kínhđứng qua một bên. Diệp Ly lưu loát giẫm ghế đẩu lên xe ngựa, Mặc TuNghiêu nhìn nàng nhướn mày, “Sao lại ra đây?” Diệp Ly ngồi xuống chỗ đối diện hắn, cười nói: “Thiên Hương các nàng nói quá nhiều người không cóchỗ ngồi, bảo ta đi xuống rồi. Đều là các nàng hồ đồ, ta định ngày maisẽ đi Định vương phủ.”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười, “Các nàng hồ đồ vô cùng đúng lúc.”
“Có ý gì?” Diệp Ly khó hiểu hỏi. Bên ngoài, A Cẩn đã một lần nữa điềukhiển xe ngựa đi về phía trước, Diệp Ly nghĩ nghĩ, thò đầu ra báo địađiểm. Vừa hay nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đứng ở cửa ra vào trà lâu, ánh mắttối tăm phiền muộn nhìn xe ngựa của bọn họ. Mặc Tu Nghiêu nói: ” Sángsớm hôm nay toàn bộ kinh thành đều truyền lời đồn đãi ngày hôm qua làCảnh Lê cố ý muốn khiến ngươi khó chịu nổi mới truyền ra đấy.”
Diệp Ly sửng sốt, có chút hiểu rõ sắc mặt Mặc Cảnh Lê vì sao lại khócoi như vậy rồi. Với loại tính cách này của Mặc Cảnh Lê, bị oan uổngtrong lòng có thể thoải mái mới là lạ, nhớ tới lúc trước Mộ Dung Đìnhtràn đầy tự tin suy đoán, thì ra không phải chỉ có nàng nghĩ ra được suy đoán không có căn cứ này a.
“A Ly tìm ta có chuyện muốn nói?” Mặc Tu Nghiêu nhìn dung nhan xinh đẹpcủa Diệp Ly như đi vào cõi thần tiên, không biết đến phương nào mà hỏi.
Diệp Ly phục hồi lại tinh thần, gật đầu nói: “Buổi sáng Hàn Minh Nguyệtđưa tới hai kim phiếu hai vạn, còn có hơn một vạn lượng ngân phiếu cùngmột đôi ngọc bội. Ta định ngày mai khi đi Định Quốc vương phủ mang theoluôn, đi cùng bọn Thiên Hương ra ngoài nên không tiện mang trên người.” Mặc Tu Nghiêu không để ý lắc đầu nói: “Đó là hắn tặng cho nàng, nàngnhận là được.” Diệp Ly im lặng, vừa ra tay đã là mấy mươi vạn lượng bạc, Hàn Minh Nguyệt dám đưa nhưng nàng cũng không định nhận, ” Ngày mai tagọi người đưa đến Định vương phủ đi, hay là ngươi xem rồi xử lý. Tiềncủa ta đủ dùng rồi.” Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ thở dài, “A Ly. . . HànMinh Nguyệt đưa đồ cho nàng thì chỗ đó đã là của nàng rồi, nàng an tâmthu vào tay là được. Nàng cũng không cần cảm thấy thiếu nợ hắn nhân tình gì, Hàn Minh Nguyệt, người kia dùng nhiều một lượng bạc đều đau lòng,hắn chịu đưa những thứ kia cho nàng nhận, tự nhiên là hắn cảm thấy những vật đưa đi này có giá trị. Nàng không cần đáp ứng hắn ta bất cứ chuyệngì.”
Diệp Ly cười nói: “Ta quả thực không định đáp ứng hắn chuyện gì.” DiệpLy từng âm thầm suy đoán, ước chừng Hàn Minh Nguyệt từng làm chuyện gìđó có lỗi với Mặc Tu Nghiêu, lần này lại bày ra chuyện như vậy. Khôngnghĩ tới Mặc Tu Nghiêu lại có thể cứ như vậy mà buông tha hắn ta, HànMinh Nguyệt hẳn là chột dạ hoặc cảm thấy áy náy, nhưng lại không tìmđược phương pháp đền bù xử lý mới nịnh nọt bên này của nàng như vậy.Đáng tiếc Diệp Ly cũng không có ý định thiết lập tình hữu nghị, cho nêntiền này của Hàn Minh Nguyệt đại khái là mất trắng.
“Cho nên hôm nay nàng hẹn ta đi ra kỳ thật chính là vì chuyện này?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly đang nghĩngợi sự tình không hiểu vì sao trong lòng nhói lên, có chút phân tâmnói: “Quả thực không có chuyện gì lớn, quấy rầy ngươi rồi sao?” Thấy Mặc Tu Nghiêu dường như thật sự không có hứng thú đối với đồ Hàn MinhNguyệt đưa tới, lại khiến Diệp Ly không khỏi có chút tò mò Định Quốcvương phủ rốt cuộc có bao nhiêu tài đại khí thô.
“Ngày thường ta cũng rất rảnh rỗi.” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Nếu đã ra ngoài thì nàng đi cùng ta được chứ?”
Diệp Ly gật đầu, “Ta cũng không quá quen thuộc với kinh thành, ngươi làm chủ là được.”
Đạt được sự cho phép của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu phân phó một câu với ACẩn đang lái xe, A Cẩn lập tức thay đổi một phương hướng khác điều khiển xe đi tới.
Trong xe ngựa, Diệp Ly tò mò hỏi: “Phong Hoa lâu? Ngươi sẽ không địnhtặng ta đồ trang sức gì đó chứ? Chính ta cũng có một cửa hàng chuyên bán đồ trang sức a.”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, “Tặng đồ trang sức cho vị hôn thê không phải chuyện rất bình thường sao? Chẳng lẽ không thể?”
Diệp Ly ngậm miệng không nói, chẳng lẽ nàng có thể nói ngươi còn chưachiếu cố vào xem Tàng Trân Các của ta, nước phù sa không chảy ruộngngoài sao? Cho dù nàng không đường đường chính chính nói chuyện yêuđương bao giờ cũng biết lời này rất sát phong cảnh. Nhưng mà. . . Mặc Tu Nghiêu đây là đang lấy lòng nàng sao? Diệp Ly không hiểu, cảm thấytrong lòng có chút bực bội, nhưng nhìn biểu lộ tao nhã thong dong củaMặc Tu Nghiêu, làm sao cũng không nhìn ra tâm tư của hắn, Diệp Ly cũngchỉ có thể bất đắc dĩ buông tha. Có một nam nhân coi như không chánghét, hơn nữa còn là trượng phu tương lai của mình tặng đồ trang sứcnịnh nọt mình, dù sao vẫn là chuyện khiến người vui vẻ?
Phong Hoa lâu là một cửa hàng trang sức vô cùng nổi tiếng ở kinh thành.Trang sức Phong Hoa lâu đa số dùng đồ ngọc làm chủ. Mà nguyên nhân khiến đám khuê tú kinh thành rất yêu thích nó không chỉ bởi vì nó có giá cảđắt đỏ và hàng hóa tinh mỹ, càng quan trọng hơn là trang sức bán ra tạiđây không có kiểu dáng nào giống nhau hoàn toàn. Mỗi một cái đều là độcnhất vô nhị, điều này làm cho các quý phụ khuê tú không thích giốngngười khác hết sức ưu ái. Diệp Ly đã từng cân nhắc qua Tàng Trân Cáccũng đi lên con đường như vậy, nhưng bất đắc dĩ là Tàng Trân Các khôngcó đại sư thiết kế và tạo hình phi thường xuất sắc, Diệp Ly tự nhận kiến thức đối với cái gọi là thiết kế châu báu cũng chỉ nửa vời, đành phảibất đắc dĩ bỏ qua.
Tiến vào Phong Hoa lâu, chưởng quầy lập tức chạy ra đón chào, cho dùthấy Mặc Tu Nghiêu ngồi ở xe lăn đi vào bên trong cũng chỉ tạm thời ngơngác một chút, sau đó liền lộ ra dáng vẻ tươi cười vừa khéo đến bắtchuyện.”Thì ra là Định Vương và Diệp Tam tiểu thư, hai vị có thể hạ cốđến thăm Phong Hoa lâu thật là vẻ vang cho tiểu điếm của kẻ hèn này.Vương gia, Diệp tiểu thư, mời vào bên trong.”
Nghênh đón hai người vào một gian phòng độc lập, lập tức có thiếu nữdung mạo thanh tú dâng lên trà thơm tân xuân. Diệp Ly mỉm cười uống trà, đánh giá bài trí u nhã mà thoải mái dễ chịu trong phòng, không khỏithan nhẹ quả nhiên là chỉ dành cho khách quý hưởng thụ. Khó trách PhongHoa lâu có thể trở thành nơi các quý tộc kinh thành thích vào xemnhất. Chỉ cần phần phục vụ cẩn thận này, sợ gì kiếm được tiền của kháchnhân?
Bởi vì thân phận của Mặc Tu Nghiêu, chưởng quầy tự mình đứng trước mặtphục vụ, “Vương gia muốn chọn trang sức cho Diệp Tam tiểu thư sao? DiệpTam tiểu thư hình như là lần đầu tiên vào xem tiểu điếm, không biếtthích dạng trang sức nào?”
Diệp Ly nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu uống trà nói khẽ: “Trước chọn vài món tốt mang tới xem một chút đi.”
Chưởng quầy nhận lời một tiếng, quay người tự mình đi lấy đồ. Diệp Ly khó hiểu nói: “Chúng ta thật sự đến mua đồ trang sức sao?”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “A Ly, nàng nghĩ nhiều lắm, đã ra ngoài, có thể để mắt mua vài món thì thế nào?”
Diệp Ly có chút hoài nghi họ. “Có phải cách ăn mặc bình thường của takhiến ngươi mất thể diện?” Suy nghĩ một chút thật đúng là không có khảnăng, đồ trang sức của Diệp Ly không coi là thiếu, đều là đồ khi Từ thịkhi còn sống lưu lại. Chỉ là Diệp Ly gần đây không thích vướng víu, chonên cách ăn mặc, đặc biệt là đồ trang sức bình thường đều duy trì ở mứckhông thất lễ, hiện tại cũng có chút không chịu được trang phục hoa lệ.Với địa vị của Định Quốc vương phủ, trang phục của Vương phi tương laiquá mộc mạc quả thực có thể cảm thấy hơi mất thể diện.
Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu, chăm chú nhìn Diệp Ly nói: “Nếu thậtsự trên đầu nàng chồng chất đầy châu ngọc ta mới không chịu nổi. Trênthực tế, ta cũng không biết nên đi chỗ nào, cho nên mới mang nàng tớinơi này nhìn một chút. Phượng Chi Dao nói đồ trang sức ở đây không tồi.”
Diệp Ly hoài nghi nhìn hắn, ý đồ tìm được một chút thần sắc không đượctự nhiên từ trên mặt của hắn. Không biết sao, người nào đó quá mức bìnhtĩnh, dù cho nói lời khiến người ta nghe cảm thấy vô cùng ngây thơ màtrên mặt vẫn ưu nhã bình tĩnh như đang đọc một cuốn sách cổ trong thưphòng. Diệp Ly đành phải tự nói với mình là mình suy nghĩ quá nhiều.Ngẫm lại cũng đúng, tuy người nào đó bây giờ nhìn như quân tử tao nhãđoan chính như ngọc, nhưng nghe nói năm đó cũng từng có thời thiếu niênkhinh cuồng, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu*.
*Kỵ mã ỷ tà kiều, Mãn lâu hồng tụ chiêu: Hai câu thơ trích trong “Bồ Tát man” kì 4 – Vi Trang
Dịch: Cưỡi ngựa tựa bên thành cầu, Áo đỏ vẫy khắp lầu cao
Rất nhanh, chưởng quầy bưng hai cái hộp trở về. Đặt lên bàn, cẩn thận từng li từng tí mở ra, vừa nói: “Vương gia và Diệp Tam tiểu thư khó cóđược vào xem tiểu điếm. Một bộ trang sức này là thiết kế mới nhất do lão bản của chúng ta tự mình chế tạo ra đấy. Hơn nữa năm nay chỉ sợ đây làbộ duy nhất, Diệp tiểu thư xem thấy thế nào?”
Nghe chưởng quầy nói trịnh trọng như thế, Diệp Ly cũng có chút tò mò.
Đây là một bộ trang sức Thanh Ngọc cực phẩm, giá trị Thanh Ngọc trong đồ ngọc không phải là cao nhất, nhưng như bộ trang sức chất ngọc cực phẩmtrước mắt này cho dù là ở trong Thận Đức hiên hay Tàng Trân Các cũngchưa từng gặp đồ tốt hơn so với cái này đây. Càng quan trọng hơn là kiểu dáng giản lược mà lịch sự tao nhã kia, phảng phất như một đóa hoa ngọclan thanh nhã lặng yên nở ra trong đêm trăng, lại khiến người ta từ đáylòng cảm thấy một loại cảm giác yên lặng u nhu. Trên đời này không có nữ nhân nào thoát được sức hấp dẫn của trang sức tinh mỹ, Diệp Ly thở dàitrong lòng.
“Một bộ trang sức tổng cộng có hai trâm hoa ngọc lan, một chiếc nhẫn,một chiếc vòng tay, cùng với một cái ngạch sức*(cái vòng đeo ở trên trán ý).” Chưởng quầy thấy ánh mắt tán thưởng của Diệp Ly, lập tức lại mở ra một hộp khác lộ ra ngạch sức bên trong. Mỹ ngọc màu xanh nhạt, cũngkhông có hoa văn hay bảo thạch khảm nạm phiền phức gì. Chỉ là nhiều đóahoa lan tạo hình ưu mỹ tạo thành trang sức, yên tĩnh nằm trong hộp gấmphủ tơ lụa tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.
“Thích không?” Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly, lại cười nói: “Rất thích hợp với A Ly.”
“Thực sự rất đẹp.” Diệp Ly gật đầu.
“Lấy cái này đi. Lát nữa đến quý phủ của ta lấy ngân phiếu.”
Thấy hai người đều rất hài lòng, chưởng quầy làm thành công một sinh ýlớn hiển nhiên cũng thật vui, “Vâng, Diệp tiểu thư muốn mang đi luôn hay để chúng ta đưa qua?” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Trực tiếp đưa đếnDiệp phủ là được rồi.”