Diệp Thượng thư không vui, tức giận nhìn thẳng Diệp Ly: “Đù sao. Đạicữu cữu của con cần Bảo Châu Trú Nhan thì có ích gì?” Nếu là người khác, Diệp Thượng thư còn có thể phái người cản lại, đằng này lại là đưa chođại cữu cữu của thê tử đã mất, Diệp Thượng thư quả thật không có ganlàm. Thanh Vân tiên sinh có hai người con trai và một người con gái. Con thứ Từ Hồng Ngạn là người duy nhất của dòng chính Từ thị còn đang làmquan. Thật ra, điều khiến cho Diệp Thượng thư cảm thấy áp lực nhất chính là đại cữu cữu Từ Hồng Vũ, người đã rời kinh thành từ mười năm trước,đồng thời cũng nổi danh là người giàu có nhất thiên hạ. Khác với Từ Ngựsử vừa nho nhã, vừa sắc bén lại rất nguyên tắc, vị này nghe nói còn giỏi hơn cha, lúc nào cũng mang dáng vẻ nho nhã, ôn hòa, phong độ, nhưng nếu người nào hắn nhìn không vừa mắt thì chắc chắn kẻ đó sẽ sống không bằng chết. Đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay Diệp Thượng thư không dám đưa Diệp Dung tới thư viện Ly Sơn dù có tầng quan hệ thông gia này. Vị anhvợ này cũng không chính trực như vẻ ngoài đâu, năm đó hắn hiểu rất rõ.
Diệp Ly cười nhẹ, nói: “Vài ngày trước, đại cữu cữu gửi thư nói Tùngphong cầm của ông ngoại đã bị ném hỏng, cho nên vừa nhận được Tuyết Âmcầm, Ly nhi liền phái người đưa ngay đến chỗ ngoại tổ phụ. Thuận tiệngửi luôn Bảo Châu Trú Nhan tặng Đại cữu mẫu.” Tất nhiên là cũng tiện tay gửi luôn Tử Ngọc Sai nghe nói có tác dụng dưỡng thân cho nhị cữu mẫu.
Nét mặt Diệp Thượng thư có chút vặn vẹo, không biết tại sao khi nghecon gái nói Tùng Phong cầm của nhạc phụ đại nhân bị ném hỏng, hắn độtnhiên thấy lạnh sống lưng, đáy lòng cũng thầm chột dạ. Vì vậy mà khôngcố ý làm khó Diệp Ly, chỉ miễn cưỡng trách nhẹ: “Con… đứa nhỏ này, tạisao lại không thương lượng với phụ thân, mẫu thân trước?”
Diệp Ly âm thầm cau mày, phụ thân làm quan lâu qua nên đầu óc bị hỏng hay thật sự nghĩ rằng Vương thị hiền lương thục đức? Tặng lễ vật chonhạc phụ còn phải thương lượng với thiếp phù chính sao? Thương lượngxong nàng còn đem được đồ đi tặng sao?
“Tại Ly nhi suy nghĩa không chu toàn. Cũng bởi đại cữu cữu nói khônghiểu sao ngoại tổ phụ tức giận, Ly nhi không thể ở bên người để làm tròn chữ hiếu, hôm nay nhận được Tuyết Âm cầm nên nhất thời vui vẻ, lập tứcphái người đưa đi ngay.” Diệp Ly áy náy cúi đầu.
Diệp Thượng thư miễn cưỡng cười nói: “Phụ thân biết Ly nhi rất hiếu thuận.”
“Phụ thân…” Diệp Oánh lo lắng kêu lên.
Diệp Thượng thư nghiêm mặt, khoát tay nói: “Chuyện này thôi đi, không cần nói nữa. Một lát đưa cho Nguyệt Nhi nhiều ngân phiếu một chút, việc trong cung không ít.”
Dù Vương thị không cam lòng nhưng bà ta đi theo Diệp Thượng thư haimươi năm, hiểu rõ trượng phu của mình. Nhìn sắc mặt của ông là biếtchuyện này không thể bàn thêm, trong lòng lại oán hận Diệp Ly và Diệpphu nhân đã qua đời. Lần nào cũng vậy! Chỉ cần vừa nhắc tới Từ gia, hắnsẽ không nghĩ gì đến mình nữa, chẳng lẽ Từ gia là nhạc gia của hắn cònVương gia không phải sao?
Ra khỏi Vinh Nhạc đường, Diệp Ly buồn chán thở dài một hơi, nghiêng đầu nói với Diệp Oánh phía sau: “Tứ muội, ta đi về trước.”
Diệp Oánh làm như không nghe thấy lời Diệp Ly, nhẹ nhàng nói: “Tamtỷ, tỷ thật hào phóng, bảo vật vô giá như vậy mà không thèm nhìn đã mang đi tặng người khác.”
“Tứ muội nói đùa rồi. Ngoại tổ phụ và hai vị cữu mẫu cũng không phảingười ngoài. Hơn nữa hai vị cữu cữu, cữu mẫu cũng rất quan tâm chăm sóctỷ tỷ. Tuy tỷ tỷ sinh ra ở phủ Thượng thư nhưng từng ngọn cây, cọng cỏcũng không có tự mình làm ra. Hôm nay ra tay liền nhận được mấy món đồ,tất nhiên là muốn dâng lên hiếu kính trưởng bổi. Dù sao… làm người thìphải có lòng biết ơn.” Còn các ngươi, những năm gần đây ăn bám đồ cướicủa mẹ ta, có bao giờ nghĩ tới tâm tình của ta không?
“Tam tỷ tỷ nói rất đúng, muội muội xin nghe.” Diệp Oánh cắn răng nhỏ giọng nói.
Diệp Ly cười một tiếng: “Ta chỉ là một tục nhân, chỉ biết dùng nhữngđồ chơi này báo đáp công ơn của trưởng bối. Không so được với tứ muộithanh cao thoát tục, không cần những vật ngoài thân này. Tứ muội đithong thả.”
“Tam tỷ tỷ đi cẩn thận.’
Không để ý đến sắc mặt biến ảo của Diệp Oánh đứng ở phía sau, Diệp Ly thản nhiên bước về phía Thanh Dật hiên: “Thanh Sương, sai người nói với Triệu di nương, đã tới lúc rồi. Cho phu nhân có việc để làm đi. Gần đây ta không muốn gặp bọn họ.”
“Dạ, tiểu thư.”