“Đúng vậy, vi thần dường như cũng nghe phu nhân nhắc qua việc này. Nghe nói trong hội đèn lồng nguyên tiêu năm nay Diệp Tứ tiểu thư cũng cùng. . . dắt tay nhau đi dạo chơi đấy ạ.” Đối thủ cũ của Diệp Thượng thư, phụ thân của Liễu Quý Phi – Lại bộ Thượng thư đương nhiên cũng không chịu thua kém ai mà bỏ đá xuống giếng. Không chỉ nữ nhi hai nhà Liễu Diệp ở trong cung tranh đấu đến nỗi ngươi chết ta sống, mà đến hai nhà cũng tranh đấu gay gắt không ngừng trên triều đình. Đáng tiếc Diệp gia căn cơ nông cạn, cho dù bây giờ đã trèo lên được cái cây to như Lê Vương này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không mảy may lay chuyển được thế gia đại tộc như Liễu gia. (Xem chương mới nhanh nhất tại www.tamvunguyetlau.com) Huống hồ, Diệp Văn Hoa hiện tại còn rơi vào cảnh hậu viện nhà mình cháy lại bị nhà bên ngoại của mình vạch tội, không thừa cơ giẫm hắn một cước thì bản thân Liễu Thượng thư cũng cảm thấy đáng tiếc. Tuy rằng Lê Vương là đệ đệ ruột của Hoàng Đế, lại có Thái Hậu làm chỗ dựa, nhưng mà Liễu gia hắn cũng không phải ăn chay đâu. Hai cháu ngoại trai và một cháu ngoại gái của hắn cũng là hoàng tử công chúa của Hoàng Đế đấy.
“Cảnh Lê, đệ nói thế nào?” Mặc Cảnh Kỳ đảo mắt nhìn qua mọi người trong điện, đặt ánh mắt ở trên người Mặc Cảnh Lê đang mang khuôn mặt u ám rồi mỉm cười hỏi.
Trong điện yên lặng một lát, mới nghe được giọng nói lạnh lùng của Mặc Cảnh Lê: “Thần đệ không có lời nào để nói.”
Một ít lão thần tử bảo thủ hừ lạnh trong lòng một tiếng, đánh giá vị Vương gia này thấp đi một chút. Quả thật là không còn lời nào để nói, loại chuyện này vốn chính là dân không báo thì quan không xét, nhưng một khi đã bị lật ra thì cho dù trừng phạt thế nào cũng đều không đủ. Ai bảo Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh lúc trước quá kiêu ngạo cho rằng không ai dám nhiều lời cái gì, ngang nhiên khi đi hai người khi về một đôi. Không chỉ là quan viên trong triều, cho dù là dân chúng bình thường cũng có không ít người biết đến. Bây giờ bị Từ gia lục ra thì càng nói dối sẽ càng khó xử.
Đám thần tử có quan hệ với Lê Vương đương nhiên không thể nhìn chủ tử của mình nuốt xuống sự thiệt thòi này, vội vàng ra khỏi hàng khởi tấu: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Diệp Tam tiểu thư kia không tài không đức không mạo nguyên bản đã không xứng với Lê Vương điện hạ. Huống hồ bây giờ Lê Vương điện hạ và Diệp Tứ tiểu thư là do nương nương tự mình chỉ hôn đấy.”
Từ Ngự Sử cười lạnh một tiếng nói: “Lê Vương đã nghi ngờ tài mạo và đức hạnh của Diệp Tam tiểu thư, thì quang minh chính đại từ hôn rồi lại kiếm lương duyên là được, cớ sao lại phải đi làm cái chuyện lén lút như thế? Theo hạ quan biết, ngày đó Diệp Tam tiểu thư bị từ hôn cũng chưa từng có biểu hiện dữ dội, lại cũng không liều chết quấn lấy rồi không chịu thoái hôn. Chỉ mỗi như vậy thì đức hạnh của Diệp Tam tiểu thư đã có thể biết được rồi. Huống hồ. . . hôn ước của Lê Vương điện hạ và Diệp Tam tiểu thư lúc trước chính là do. . . Tiên hoàng ban hôn!” Thái Hậu ban hôn và Tiên hoàng ban hôn thì ai so với ai có trọng lượng hơn? Vả lại, nghiêm trọng một chút thì Thái Hậu ban hôn hoàn toàn trái ngược với tiên hoàng là đã có thể nghi ngờ đức hạnh của Thái Hậu rồi.
“…”
Thần tử trung tâm hộ chủ mặt mày xanh mét tháo chạy. Những người còn lại vừa xem náo nhiệt lại vừa cảm thấy đồng tình trong lòng với cái người không biết sống chết mưu đồ đi lên đọ sức mồm mép với Từ Ngự Sử. Người có chút kiến thức thì ai mà không biết năm đó Nhị công tử Từ gia mới chỉ 16 tuổi đã khẩu chiến Lục Đại tài tử Nam Chiếu Quốc một trận thành danh. Những năm này ông đã ít xuất hiện đi rất nhiều nhưng không có nghĩa là mồm mép người ta đột nhiên trở nên kém cỏi đâu.
“Được rồi, Diệp Thượng thư còn có lời gì muốn tự biện bạch?” Mặc Cảnh Kỳ ngăn những người còn rục rịch muốn nói chuyện ở dưới điện lại.
Diệp Văn Hoa đã lăn lộn ở chốn quan trường nhiều năm, từ một Cử Tử bình thường đến quan lớn nhị phẩm cũng không phải là thùng rỗng kêu to, trong lòng biết rõ Từ Ngự Sử đến đã có chuẩn bị, hơn nữa quả thật mình cũng không cách nào giải thích được, dứt khoát trực tiếp nhận tội: “Nhiều năm qua vi thần vẫn luôn lơ là sự vụ trong phủ, quản giáo tiểu nữ không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”
Nam nhân vốn không nên nhúng tay vào chuyện nội phủ, cho nên việc lơ là sự vụ trong phủ hoàn toàn có thể lý giải được. Hoàng Đế tất nhiên cũng không có ý định chỉ vì một chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi ấy mà đụng vào thần tử đắc dụng nhất của mình và đệ đệ mình nuông chiều nhất. Bởi vì hắn hết sức hài lòng với sự thức thời của Diệp Văn Hoa, nếu như ông ta còn tiếp tục nói dối thì nói không chừng hắn cũng sẽ bị bức bách đến phải trừng phạt họ nặng hơn một chút: “Đã như vậy, Diệp Thượng thư phạt bổng lộc một năm, còn Lê Vương phạt bổng lộc nửa năm. Mặt khác, Diệp Tam tiểu thư tú mẫn hiền thục, ban thưởng vàng ròng trăm lượng, hai thanh Ngọc Như Ý, xem như trẫm thêm đồ cưới cho cháu ngoại gái của Thanh Vân tiên sinh.”
“Đa tạ ân điển của Hoàng Thượng.” Sắc mặt Diệp Thượng thư tái nhợt.
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Vẻ mặt Từ Ngự Sử lạnh nhạt.
“Đa tạ hoàng huynh.” Lê Vương điện hạ lại càng thêm âm u.