Một thương đâm tới, sóng nổi lên bên mạn thuyền.
Một thương, vào Tự Tại.
Thương của Vương Phách Xuyên đánh vào thương của Tư Không Thiên Lạc. Động tác giống nhau, tốc độ giống nhau, đáng tiếc là cảnh giới bất đồng.
Là Vương Phách Xuyên thắng.
Sau nhát thương này, Tư Không Thiên Lạc lui nửa bước, Vương Phách Xuyên không rời nửa bước.
Thần sắc Mộc Xuân Phong có vẻ lo lắng: “Tư Không cô nương cũng không phải đối thủ, cảnh giới của người này thật đáng sợ.”
Tiêu Sắt lại nhìn nhận thấu đáo hơn hắn: “Miễn cưỡng thắng được Thiên Lạc, nhưng không phải đối thủ của Đường Liên.”
Đường Liên bên cạnh hắn gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý: “Tiếc là bên cạnh người đó còn hai người, có vẻ cảnh giới của bọn họ còn cao hơn một chút.”
Mộc Xuân Phong thở dài: “Không hổ danh hải tặc đáng sợ nhất vùng biển sâu, đánh giá thấp bọn chúng rồi.”
“Có đánh giá thấp thế nào cũng phải cứu Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc về mới được.” Đường Liên điểm nhẹ mũi chân, nhảy tới bên cạnh Tư Không Thiên Lạc.
Nam tử áo trắng nhìn hắn đầy hứng thú: “Hôm nay thật hiếm có, được thấy nhiều cao thủ như vậy cơ à? Lão già không chịu chết kia không đợi được nữa, muốn ta chết rồi à?”
Đường Liên đứng bên cạnh Tư Không Thiên Lạc, vung nhẹ tay nhìn ba nam tử trung niên mặc giáp: “Xin chỉ giáo.”
Tiết Đoạn Vân nhìn ra nội lực mà Đường Liên thể hiện sau hành động vung tay đó, hơi ngạc nhiên: “Nội công Thùy Thiên?”
Tư Không Thiên Lạc nhướn mày: “Hình như các ngươi biết rất rõ về chúng ta, nhận ra Ngân Nguyệt thương thì thôi, còn nhận ra cả Thùy Thiên?”
“Các ngươi đều là đệ tử Tuyết Nguyệt thành?” Tiết Đoạn Vân hỏi.
“Gia sư Bách Lý Đông Quân.” Đường Liên hơi cúi đầu.
“Gia phụ Tư Không Trường Phong.” Tư Không Thiên Lạc lại ngẩng cao đầu.
Tiết Đoạn Vân gật đầu, nói một câu vô cùng khuôn sáo: “Danh sư xuất cao đồ.”
Vương Phách Xuyên thu hồi trường thương nhìn Tiết Đoạn Vân: “Chắc không phải do người đó phái tới, hơn nữa người đó có bản lãnh lớn hơn nữa cũng không mời được Tuyết Nguyệt thành bán mạng cho hắn. Huống chi còn có hậu nhân của tướng quân ở đây…”
“Không thể cả tin.” Tiếu Trảm Giang ngắt lời hắn: “Trước đây có rất nhiều chuyện chúng ta cũng cho rằng sẽ không xảy ra, nhưng nó vẫn xảy ra.”
Tư Không Thiên Lạc nhíu chặt chân mày: “Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì? Còn đánh nữa hay không?”
Lôi Vô Kiệt đứng lên đang định giải thích nhưng lại bị Tiếu Trảm Giang rút thương ra cản lại.
“Vì sao?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
Tiếu Trảm Giang im lặng không nói gì, thần sắc Vương Phách Xuyên hơi ảm đạm, Tiết Đoạn Vân cau mày như đang suy nghĩ điều gì.
“Chúng ta cũng tới xem xem.” Rốt cuộc Mộc Xuân Phong không nhịn được, nhảy một cái tới bên cạnh Đường Liên: “Thế này là sao?”
Đường Liên cũng không hiểu, lắc đầu một cái: “Xem không hiểu.”
“Vị này là ai?” Tiết Đoạn Vân hỏi.
“Mộc Xuân Phong.” Mộc Xuân Phong lễ phép trả lời.
Tiết Đoạn Vân nhìn chiếc thuyền dài tuyết tùng sang trọng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thanh Châu Mộc gia?”
“Đúng, là Thanh Châu Mộc gia lắm tiền nhiều của nhất. Ta biết ngươi muốn cướp của chúng ta, nhưng, đừng có đùa.” Mộc Xuân Phong rút thanh Động Thiên Sơn ra.
Công tử áo trắng cười nói: “Nên tới cũng đã tới rồi, vị trên thuyền kia, ngươi cũng nên lên đi. Đến bái kiến vua của vùng biển ngàn dặm này!”
Tiêu Sắt thở dài, tuy còn chút khoảng cách nhưng hắn đã nhận ra ba vị thần tướng, dù sao bọn họ cũng từng quen biết. Cho nên, đương nhiên hắn cũng nhận ra vị công tử mặc áo trắng nhẹ nhàng thanh thoát kia.
Kẻ tự luyến như vậy, cuồng vọng như vậy, cùng cách xưng hô tục tĩu khó nghe như vậy, trên đời này, Tiêu Sắt không tìm được người thứ hai. Hắn lắc đầu, tung người nhảy một cái, vận Đạp Vân Thừa Phong bộ đi tới trước mặt mọi người.
Ba vị thần tướng thấy hắn xong, thần sắc kinh hãi, gần như không hề do dự, lập tức vứt bỏ binh khí khom người quỳ xuống.
“Tham kiến lục hoàng tử!”