Lôi Vô Kiệt đột nhiên lắc đầu: “Vậy ta không thử đâu.”
Trân Châu mỉm cười dẫn Lôi Vô Kiệt tiếp tục đi về phía trước, lại chỉ một con cá người đầy vằn nói: “Ngươi xem con cá này đi, trên người lấm tấm như hổ báo, nó gọi là lão hổ ban (Việt Nam gọi là cá mú). Thịt rất mềm, là loại cá chỉ có trong biển sâu, phải đi xa vào trong biển mới bắt được. Chính là nơi biển trời hòa làm một mà ta nói.
“Biển xa? Phải tới đảo Tam Xà à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Trân Châu kinh ngạc, lão ngư dân bán lão hổ ban không nhịn được cười nói: “Trân Châu, đây là họ hàng xa của ngươi từ trong đất liền tới à? Chắc là nghe đồn về biển Đông Cập đúng không?”
Trân Châu trừng mắt với Lôi Vô Kiệt một cái, bất đắc dĩ nói: “Ta nói biển xa chỉ là nơi đi khoảng ba bốn ngày là tới. Còn đảo Tam Xà mà ngươi nói là ba hòn đảo xa nhất trong vùng biển Bắc Ly. Muốn đi thuyền tới đó ít nhất cũng phải hơn nửa tháng. Huống hồ thuyền đánh cá nhỏ bé của chúng ta mà đi qua đấy, sóng lớn hất một cái là lật nhào. Vả lại nơi đó là biên giới biển, quan gia không cho tới.”
“Hóa ra là thế.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, đột nhiên lại như thấy món đồ chơi gì mới, hai mắt sáng lên, lập tức sáp tới. “Đây là lần đầu tiên ta thấy rùa đen lớn như vậy đấy.”
“Đó là rùa biển.” Trân Châu đi theo phía sau: “Nấu canh cùng hải sâm, táo đỏ, uống ngon lắm.”
“Sao nói về những thứ này ngươi cứ nhắc tới mùi vị trước tiên vậy.” Lôi Vô Kiệt dùng chuôi kiếm trêu chọc con rùa biển, nhẹ giọng nói.
“Không thì sao?” Trân Châu chu miệng nói: “Chẳng lẽ mua về nuôi à?”
“Đâu phải không được.” Lôi Vô Kiệt vừa trêu chọc rùa biển vừa nhẹ giọng nói: “Tiếc là sắp phải đi, không có thời gian nuôi ngươi.”
Trân Châu tiếp tục dẫn Lôi Vô Kiệt đi, vừa đi vừa giảng giải những thứ quý giá lấy được từ trong biển, không vội bán chỗ vỏ sò của mình. Không biết vì sao từ khi thấy thiếu niên này bên bờ biển, trong lòng Trân Châu đã dâng lên một cảm giác quý mến khó tả. Có lẽ là do ánh mắt hắn khi nhìn biển khơi quá trong trẻo, như đứa bé vừa chứng kiến thế giới rộng lớn, còn bản thân không nhịn nổi muốn kể hết mọi thứ về thế giới này cho đứa bé đó.”
“Đúng rồi, ngươi có muốn mua cái gì không?” Trân Châu hỏi.
Lôi Vô Kiệt chợt nhớ ra điều gì, cười nói: “Đúng rồi, ta còn hai bằng hữu đang đợi, ta phải mua chút thức ăn về cho họ.”
“Đồ ăn à, nơi này đều là đồ ăn mà.”
“Ừm… Nếu được, ngươi có biết thứ gì không cần phải làm, ăn vào không chết không?” Lôi Vô Kiệt dừng lại một chút rồi bổ sung, mà giá rẻ rẻ chút.”
“À, vậy thì cua biển là được.” Trân Châu kéo tay Lôi Vô Kiệt tới trước một gánh hàng rong, chỉ con cua trong lưới đánh cá nói: “Đây là cua biển, lúc về cứ cho vào nước sôi luộc. Luộc chín thì bóc vỏ ăn, không cần gia vị gì vẫn rất tươi ngon. Giá còn rẻ nữa. Từ bá, cái này bán thế nào?”
Lão ngư dân cầm một cái bọc lên, bên trong đều là cua biển: “Tổng cộng mười đồng tiền. Nha đầu Trân Châu, ngươi lấy hết đi.”
“Chỉ… chỉ mười đồng tiền?” Lôi Vô Kiệt lấy mười đồng tiền ra, cầm cái bọc nặng trĩu, hết sức kinh ngạc: “Rẻ vậy à.”
“Cái này không có gì quý hiếm, ra biển ngươi thả lưới xuống, nửa ngày sau kéo lưới lên
, trong lưới toàn nó thôi.” Trân Châu mỉm cười vẫy tay với Từ bá rồi đắc ý nói. “Nhưng chỉ mười đồng tiên là nể mặt ta đấy, cám ơn Từ bá.”
Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, trong chợ cá cũng thưa người dần, ngư dân bắt đầu dọn dẹp về nhà. Lúc này Lôi Vô Kiệt mới phát hiện dọc đường này Trân Châu chỉ lo hướng dẫn cho mình, không buồn bán chỗ vỏ sò mà mình khó nhọc nhặt được, không khỏi áy náy: “Trân Châu, hay là cô bán chỗ vỏ sò của cô cho ta đi.”
Trân Châu kinh ngạc, đối mặt với đôi mắt trong trẻo của Lôi Vô Kiệt, trong lòng rối loạn. Cô vội vàng quay đầu sang, đưa đống vỏ sò kia tới: “Tặng… tặng cho ngươi đấy.”
“Đâu thể làm vậy được.” Lôi Vô Kiệt ngượng ngùng lắc đầu: “Vậy đi, chẳng phải cô thiếu một cái gương à? Mai lúc gặp ngươi ta sẽ tặng ngươi một cái gương.”
“Được được.” Trân Châu lập tức gật đầu một cái. Thật ra có tặng gương hay không không quan trọng, nhưng ngày mai vẫn gặp được thiếu niên này, trong lòng Trân Châu không khỏi vui vẻ.
“Vậy mai gặp, bằng hữu của ta đang chờ ta…” Lôi Vô Kiệt xoay người, đột nhiên ánh mắt nhìn vẻ phía xa, thốt lên kinh ngạc: “Đó là cái gì?”
Chỉ thấy một chiếc thuyền dài giương buồm, đang từ đằng xa đi tới. Trên cánh buồm của chiếc thuyền thêu một con phương hoàng đỏ rực, phần phật trong gió.
“Đó là thuyền dài Tuyết Tùng, có thể đi sâu vào trong biển.” Trân Châu cũng lấy làm khó hiểu: “Không biết đi từ đâu tới. Trong thành chúng ta đâu nhà nào có thuyền dài như vậy.”