Vừa dứt lời, tiếng sấm nổi lên bốn phía. Trong vòng ba mươi trượng hỏa được lập tức nổ tung, hất văng cả ba tấc đất bên dưới rồi rơi xuống. Người thường mà trong phạm vi này có lẽ sẽ bị nổ tới không còn cả xương cốt.
Như Lôi Quán Nhĩ, Bình Địa Phong Lôi, Bố Cổ Lôi Môn, ba chiêu hỏa được này lực lượng từng tặng cho Tiêu Sắt phòng thân. Nhưng trong tay Tiêu Sắt, tác dụng của ba món hỏa dược này chẳng khác gì pháo đốt, lúc trước lôi ra đối phó với hai sát thủ bình thường của Ám Hà Tạ gia cũng chỉ dọa bọn họ tạm thời lui lại một chút. Còn khi Lôi Môn Bát Tuấn thi triển, thanh thế cực kỳ hùng vĩ.
Tiếng nổ kéo dài gần trăm lần, sau tràng nổ này, Lôi Kinh Bộ nhấc tấm thuẫn lên thở dài nói: “lần này chắc là xong rồi chứ?”
Chỉ thấy bụi đất mịt mù, bên trong như có hai bóng như lúc có lúc không, không hề nhúc nhích, không rõ đã chết hay chưa. Lôi Kinh Bộ nghi hoặc nói: “Rốt cuộc là chết rồi hay chưa?”
“Lão đại, hay ngươi tới xem xem?” Một đệ tử Lôi môn gầy gò hỏi.
“Sao ngươi không đến mà xem.” Lôi Kinh Bộ tức giận đạp hắn một cái.
Mọi người đang do dự, độ nhiên một luồng sáng lạnh bắn ra.
Lôi Kinh Bộ cả kinh, chỉ thấy một lưỡi kiếm nhỏ đã lướt tới trước mặt. Hắn vội vàng giơ tấm thuẫn lên, ngăn cản thanh kiếm kia lại
“Còn chưa chết!” Lôi Kinh Bộ hạ tấm thuẫn xuống hét lớn.
Bảy người còn lại vội vàng đứng dậy, xếp tấm thuẫn thành hai tầng, ngăn trước mặt Lôi Kinh Bộ.
“Lão đại, làm sao giờ? Dùng cả thủ đoạn ép đáy hòm rồi. Chỉ còn mỗi Kỳ Lân Hỏa Nha thôi.” Đệ tử Lôi môn đầu đầy mồ hôi vẻ mặt đau khổ nói.
“Kỳ Lân Hỏa Nha cái gì, ta đâu có thứ đó. Thứ đó trong tay môn chủ.” Lôi Kinh Bộ cau mày: “xem tình hình trước đã, không khéo đã bị nổ sắp chết, chỉ đang giãy giụa thôi!”
Bụi đất dần tan, để lộ hai bóng người bên trong. Chỉ thấy y phục nửa người trên của Tạ Thất Đao đã bị nổ tan, để lộ cơ bắp rắn chắc, trên người cũng có thêm vài vết máu. Còn cây dù giấy trên tay Tô Mộ Vũ cũng bị nổ tan, để lộ nan dù sắc bén bằng thép ròng, rơi đầy đất, hơn mười sợi Đao Ti mỏng manh khó lòng nhìn thấy quấn trên lưỡi đao.
“Mộ Vũ, bao năm qua, lâu rồi không chật vật như vậy.” Tạ Thất Đao cười nói.
“Hỏa dược của Lôi môn, danh bất hư truyền.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói.
“Hình như chúng không sao cả, lão đại.” Đệ tử Lôi môn vẻ mặt đau khổ nhìn qua khe hở của tấm thuẫn, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Bị đánh nhu vậy vẫn không sao, hai kẻ đối diện là ai, là ác quỷ ư?
“Chẳng còn cách nào.” Lôi Kinh Bộ thở dài: “Nếu bọn chúng muốn thấy Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật thì để chúng xem một chút.”
“Nhưng mà…” Đệ tử Lôi môn kia vẫn lộ vẻ sầu não.
“Không nhưng nhị gì cả, còn chần chừ thì chết hết cả lũ!” Lôi Kinh Bộ đột nhiên nhảy lên, hạ xuống trước bảy tấm thuẫn, hắn xoay người, cầm tấm thuẫn của mình đập vào bảy tấm thuẫn còn lại.
Keng!
Keng!
Keng!
Mỗi tiếng đập không kém gì tiếng thuốc nổ lúc vừa rồi, khiến người nghe chỉ muốn che lỗ tai.
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, hạ giọng nói: “Thời tiết thay đổi rồi!”
Chỉ thấy theo từng tiếng sấm lớn vang lên, mây đen bỗng giăng đầy bầu trời.
“Địa thượng kinh lôi biến, thiên thượng lạc lôi hiện!” Lôi Kinh Bộ cầm thuẫn đập mạnh một cái, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu tím xanh đột nhiên giáng từ trên trời xuống, đầu tiên là rơi vào tuấn thuẫn, sau đó theo nhát đập của Lôi Kinh Bộ chuyển hướng đánh thẳng về phía Tô Mộ Vũ.
“Ngừng!” Tô Mộ Vũ vung tay, điều khiển ba thanh kiếm lên trước nhưng bị luồng sét đánh tan. Lại vung ba kiếm miễn cưỡng ngăn cản được luồng sét kia nhưng thân hình đã bị ép lùi liền bảy bước, ba thanh kiếm cũng gãy thành hai nửa, rơi xuống dưới đất.
“Đây là uy lực của Lôi Thuẫn trận của Lôi môn.” Tô Mộ Vũ thở dài. “Thật khiến người ta thán phục.”
“Dùng sấm sét dưới đất dẫn sấm sét trên trời, người ngoài như chúng ta đương nhiên không hiểu nổi ảo diệu trong đó. Lôi môn không dùng binh khí vẫn bước lên hàng ngũ thế gia nhất đẳng trong thiên hạ, đương nhiên phải có đạo lý của nó. Nhưng giờ không phải lúc dừng lại khen người ta. Chúng ta mau mau chạy tới Lôi gia bảo thôi.” Tạ Thất Đao nhìn Lôi Kinh Bộ, trầm giọng nói: “Phải mau chóng nghĩ ra cách phá giải.”
“Biết lợi hại chưa. Lôi, Lạc!” Lôi Kinh Bộ lại giơ tấm thuẫn lên đập xuống.