Lôi Vô Kiệt vội vàng cười làm lành: “Sư phụ ơi, không thì chúng ta thay thanh kiếm khác, bắt đầu luyện kiếm?”
“Luyện kiếm?” Lý Hàn Y lạnh lùng nói: “Chúng ta đã bắt đầu rồi. Sau này cứ mỗi ngày ta sẽ thử kiếm với ngươi một lần, khi nào ngươi rút được kiếm ra trước mặt ta, ta sẽ dạy ngươi kiếm thuật.”
“Hả?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi.
Lý Hàn Y đã quay người đi vào gian nhà tranh.
“Rút kiếm! Được, rút kiếm!” Lôi Vô Kiệt vận Hỏa Chước thuật lên thẳng cảnh giới Già Lâu La, dốc hết chân khí toàn thân muốn rút thanh kiếm ra, nhưng thanh kiếm này vẫn không hề lay chuyển, cuối cùng đành phải từ bỏ. Hắn thở dài, thầm nghĩ tính khí Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên đúng là kỳ quái.
Lý do rút kiếm thật sự quan trọng đến vậy ư?
Còn trong gian nhà tranh nhìn như yên tĩnh, thật ra còn một người khác đang ngồi.
Người mặc áo đen, gương mặt mỉm cười, tam thành chủ của Tuyết Nguyệt thành Tư Không Trường Phong đang ngồi trong góc nhà tối đen, chậm rãi thưởng trà, dưới chân là một lư hương tỏa khói tím.
“Ngươi đưa Thính Vũ kiếm cho hắn? Đó là thanh kiếm đầu tiên ngươi nhận được khi bước vào giang hồ, ngươi đúng là hào phóng với tên đồ đệ này.” Tư Không Trường Phong cười nói.
Lý Hàn Y không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh Tư Không Trường Phong.
“Thật ra lúc nãy ngươi thực sự hy vọng hắn có thể rút kiếm ra. Khoảnh khắc sinh tử, buộc phải rút kiếm ra, đây vốn là cách tốt nhất. Sợ nhất là người không rút kiếm vì mình mà rút kiếm vì người khác.” Tư Không Trường Phong nói một câu mang chút ẩn ý khó hiểu.
Lý Hàn Y không tiếp tục đề tài này, chỉ hỏi: “Vị đệ tử kia của ngươi thì sao?”
“Khinh công trác tuyệt, ta thấy luyện thêm vài năm nữa sẽ chẳng kém đạo tặc đệ nhất giang hồ Mặc La Sinh bao nhiêu. Năng lực tính toán sổ sách cũng không tồi, mới đến mấy ngày đã xử lý xong khoản nợ để lâu mấy tháng nay.” Tư Không Trường Phong cười nói. “Nhưng…”
“Nhưng sao?” Lý Hàn Y nhướn mày.
“Nhưng ẩn mạch bị tổn thương, e rằng cả đời này không tập được võ công thượng thừa. Ban đầu thấy hắn mang theo Vô Cực côn, ta còn tưởng rằng mấy lời không biết võ công là lừa ta.” Tư Không Trường Phong thở dài.
“Ẩn mạch bị tổn thương!” Cho dù là Lý Hàn Y luôn trấn định lúc này cũng phải kinh hãi: “Sao lại như vậy?”
“Ban đầu ta cũng không tin, nhưng ta xem mạch đập của hắn. Ẩn mạch chết đã đứt, nếu muốn vẫn có thể cưỡng ép vận công, nhưng khí huyết sẽ cuộn lên, lúc nào cũng có thể đứt hết kinh mạch toàn thân mà chết. Đúng là năm xưa trong Thiên Khải thành có người hạ độc thủ với hắn. Nhưng chính hắn không chịu nói ra, ta cũng không hỏi lại.” Tư Không Trường Phong nói.
“Ẩn mạch bị tổn thương, có thuốc gì chữa được không?” Lý Hàn Y nhíu mày.
“Có.” Tư Không Trường Phong trả lời rất dứt khoát.
“Là thuốc gì?” Lý Hàn Y biết tam sư đệ của mình tinh thông y thuật, nếu hắn nói có chắc chắn không phải lời nói xuông.
“Bồng Lai tiên đảo, tiên nhân hải ngoại, Bổ Hồn Thiên thuật.” Tư Không Trường Phong gằn từng chữ một.
Lý Hàn Y trầm ngâm nửa ngày, sau đó khẽ lắc đầu.
Tư Không Trường Phong cười: “Không tập võ cũng là chuyện tốt, đồ đệ kia của ngươi có võ công cao là đủ rồi.”
Lý Hàn Y đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Lần này tới nước Vu Điền, ngươi có gặp thằng nhóc của Vô Song thành không?”
“Ngươi nói thằng nhóc mở được Thập Tam Kiếp Hạp của Vô Song thành hả? Ta gặp rồi.” Tư Không Trường Phong gật đầu.
“Nó đã tập được Phi Kiếm thuật?” Lý Hàn Y hỏi.
“Hiện giờ nó có thể khống chế ít nhất sáu thanh phi kiếm. Lúc đó công lực của nó không đủ, ta giả vờ dùng Lưu Chuyển thần thông, khống chế mười hai thanh kiếm của nó. Mười hai thanh kiếm đều có ý phản kháng mơ hồ đối với ta, không tới ba năm, kiếm thai của mười hai thanh phi kiếm đều sẽ thành hình. Chỉ có thanh thứ mười ba, Đại Minh Chu Tước còn cần chút thời gian.” Tư Không Trường Phong nói.
Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng.
“Sau này bọn chúng sẽ phải đối mặt với kỳ tài trăm năm có một như vậy. Hàn Y, ngươi gánh trọng trách đấy.” Gương mặt Tư Không Trường Phong mỉm cười như đang vui sướng khi người khác gặp họa.