Hắn sẽ luyện đan, nhưng hiện giờ không nói vội, hắn chỉ có thể luyện khí tầng thứ nhất, vẫn chưa thể luyện đan, nếu luyện đan thật thì sao? Nơi này có linh thảo sao? Nơi này có lò luyện đan sao?
Từ bỏ ý định luyện đan trong đầu, cũng may hắn còn có thể chế bùa, bây giờ luyện tầng khí thứ nhất, bùa cao cấp hắn không chế được, nhưng một ít bùa cấp thấp “bùa Thanh Thần”, “bùa Trừ Tà”, “bùa Hộ Mệnh”, thậm chí bùa đơn giản như “bùa Hỏa cầu”… hắn vẫn có thể chế tác được.
Đi mua một ít giấy làm bùa, bút lông sói, chu sa… xong, mặc dù bùa tốt đều phải dùng da và máu của yêu thú chế tác, nhưng nơi này đâu thể có yêu thú, chỉ có thể dùng chu sa và máu gà trống tự mình bào chế, tuy rằng không thể chế tác bùa cao cấp, nhưng mấy loại bùa vớ vẩn này thì cũng đã được rồi.
Vừa hay thêm vào mấy dược liệu và giấy vàng cao cấp, bào chế xong là có thể làm thành lá bùa. Cứ như vậy, mấy ngàn cuối cùng của Diệp Mặc cũng hết rất nhanh.
Chu sa và máu gà thêm vào mấy thứ dược liệu rẻ tiền, được Diệp Mặc chế biến thành nguyên liệu chế bùa có mùi hương nhè nhẹ. Mấy ngàn đã là rất ít, mấy thứ này cộng lại cũng chỉ chế tác được ba mươi mấy cái bùa. Đây là còn chưa kể nguyên liệu chế tác thừa, hỏng bỏ đi.
Cũng may mặc dù Diệp Mặc luyện khí tầng thứ nhất, nhưng hắn hóa ra lại là cao thủ có thể chế tác ra bùa cấp năm, hơn nữa bùa hiện tại hắn chế tác về phẩm chất cũng không đáng nói.
Ba mươi mấy phần nguyên liệu được hắn chế thành tám cái bùa, “bùa Thanh Thần”, “bùa Trừ Tà”, “bùa hộ mệnh”, “bùa Hỏa Cầu”, mỗi loại hai lá bùa.
Mặc dù chỉ chế ra tám lá bùa, nhưng trong đó, một tấm “bùa Thanh Thần” trong lúc đột nhiên bị nổ, được Diệp Mặc chế tác thành một loại bùa gần như là bùa tốt nhất, đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Tám lá bùa làm hắn tốn nửa tháng chế tạo, chia trung bình, thậm chí một ngày cũng không làm được một lá. Tiếp đó hắn phải đi bán bùa.
Mặc dù hắn biết ở nơi này chế bùa, bán bùa là hành vi tuyên truyền mê tín, nhưng chính phủ cũng không cưỡng ép cấm đoán. Ninh Hải còn có một khu chợ phức tạp, là “thị trường giao dịch đồ cổ Hải Bảo”, cũng có người gọi là “vườn Hải Bảo”. Nơi này không chỉ có tiểu thương buôn bán các loại đồ cổ, đồ quý hiếm, còn có một vài người giống như Diệp Mặc, đi bán bùa chú.
Diệp Mặc đã xem qua bùa của những người này, đều là một ít bùa không có linh khí dùng giấy vàng bình thường chế tác, căn bản không có hiệu quả gì, nhưng bán cũng rất rẻ, chỉ khoảng hơn mười tệ đến mấy chục tệ một tấm, rất ít có lá bùa nào hơn một trăm tệ.
Bùa của Diệp Mặc đương nhiên không thể bán dễ dàng như vậy. Nếu thật sự hắn bán dễ dàng như vậy, thà đi làm công còn hơn.
Vì đề phòng bị người khác nhận ra, ảnh hưởng đến cuộc sống tu luyện bình lặng của hắn về sau, thậm chí sợ bị bắt lại như chuột bạch, Diệp Mặc đeo một cặp kính râm thật to, còn đội chiếc mũ vành rất thấp, đi vào vườn Hải Bảo, bắt chước mấy thầy bói, tìm một góc nhỏ đặt một quầy hàng vỉa hè, đem mấy tấm bùa đặt trên một miếng vải đen, cứ như vậy bắt đầu khai trương hàng bùa.
Tuy rằng Ninh Hải có rất nhiều người làm quản lý đô thị, nhưng ở vườn Hải Bảo thì không có, cho nên cũng không thấy ai đến làm khó gì Diệp Mặc, giúp hắn đỡ được những chuyện phiền phức.
Nếu như nói bùa của người khác là dựa vào số lượng mà kiếm tiền, Diệp Mặc biết bùa của mình chỉ có thể bán cho người biết nhìn hàng xịn thôi. Nếu là người không có con mắt nhìn hàng, tuyệt đối sẽ không mua bùa của hắn.
– A, còn có bùa Trừ Tà. Đây là cái gì, này, ông chủ, bùa Trừ Tà chỗ anh bán bao nhiêu một tấm?
Một đôi nam nữ đi đến trước mặt Diệp Mặc nói, người nam hỏi.
Diệp Mặc không ngờ hắn vừa bày sạp hàng đã có người đến hỏi giá, lập tức vui mừng nói:
– Tất cả bùa đều là mười ngàn tệ một tấm!
– Đồ thần kinh…
Diệp Mặc còn chưa nói hết đã nhận lại ba tiếng kia, và hai bóng lưng nghênh ngang rời khỏi.