Đám bắt cóc còn phải cản đối phương lại, đành vội vàng tập trung chú ý, nã mấy pháo vào truy binh được cử tới từ sao Bạch Thụy, vội vã chạy trối chết.
Chiến cuộc nhanh chóng được truyền tới thủ đô, vương nghe nói cháu ngoại lao vào chiến hạm bị nổ tan tới nỗi chẳng còn mảnh vụn, tầm mắt tối sầm, lảo đảo nửa bước, loạng choạng sắp ngã. Việt Tu vừa nói chuyện xong, thấy thế vội vàng tiến lên đỡ ông, hỏi thăm nguyên nhân, sau đó an ủi rằng anh vừa liên lạc với A Bạch, không có chuyện gì xảy ra đâu.
Sắc mặt Vương đau đớn, giọng nói khàn khàn: “Nhưng vừa va chạm cách đây không lâu.”
Việt Tu hỏi: “A Bạch chủ động lao tới?”
“Nghe nói mấy đứa không hề phanh lại.”
“Vậy thì không sao đâu ạ.” Việt Tu vịn ông ngồi xuống, nói: “Ngài tốt nhất nên hỏi rõ thời gian, vài giây trước con mới liên lạc xong.”
Vương như bắt được một cọng cỏ, vội vàng liên hệ với quân được cử đi, quả nhiên phát hiện có sự chênh lệch, lúc này mới yên tâm một chút, lại quay về xác nhận với Việt Tu lần nữa, thở phào nhẹ nhõm: “Hộ vệ đi cùng họ là ai?”
“Là một giáo quan phụ trách giám thị.” Việt Tu ngẫm lại, nói tên của đối phương cho ông ngoại. Vương hiểu rất rõ về thực lực của hộ vệ nhà mình, nghĩ thầm, có hộ vệ ở đó, ít ra cháu ngoại cũng được bảo vệ, âm thầm gật đầu.
Giờ phút này giáo quan đáng tin cậy đã hoàn hồn, đỡ trán ngồi bệt xuống đất, hắn cảm giác thế giới quan của mình bị gột rửa triệt để, mặc dù nét mặt rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại hơi tái: “… Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi đổi màu phi thuyền cùng màu vũ trụ với bên ngoài.” Bạch Thời thảnh thơi ngắt kết nối tinh thần, vừa đứng dậy đi qua, vừa giải thích, “Sau đó mở chế độ tàng hình, như vậy bọn chúng sẽ không quét được chúng ta, chúng ta có thể âm thầm đi theo.”
“Tôi không hỏi vè việc này.” Giáo quan cảm thấy có chút khó tin, “Tôi đang hỏi vì sao lúc nãy lại không bị gì, chẳng lẽ lên phi thuyền có vũ khí hay phòng hộ gì đó?”
Bạch Thời chân thành nói: “Tin tôi đi, nó chỉ là một chiếc phi thuyền thông thường.”
“… Thông thường mà va chạm được với chiến hạm.”
“Khá là cứng thôi mà.”
Giáo quan: “…”
Bạch Thời không muốn tiếp tục đề tài này, liền bàn về ý định trước mắt, nói cho giáo quan biết bọn họ sẽ đi theo tới cứ điểm của đối phương, sau đó nghĩ cách cứu người. Giáo quan không có ý kiến, dù sao ngoài việc họ sở hữu một phi thuyền kỳ quái thì chẳng có thứ gì khác, không thể đánh thẳng vào hang ổ, đành phải giám sát đợi viện binh. Bạch Thời thỏa mãn, nhìn thời gian, phát hiện đã tới giờ ăn tối.
Lam nhớ tới con lợn rừng họ săn được buổi chiều vẫn còn nằm trong không gian cầm tay, mỉm cười nhắc nhở: “Làm canh xườn đi.”
Bạch Thời ừ, đang định đưa cái túi nhỏ trong không gian cầm tay cho Trọng Thiên, chợt nghĩ tới nếu mang theo người máy gia dụng sẽ vi phạm quy định, chớp mắt mấy cái, dứt khoát tự xắn tay áo nấu cơm, dù sao cậu vẫn nhớ cách làm.
Giáo quan đứng lên, không đợi Bạch Thời đi ra đã chủ động nhận cái túi, nói: “Để tôi.”
Bạch Thời không từ chối, dẫn giáo quan vào phòng bếp, Trì Tả vẫn nhiệt tình từ xưa tới nay, lập tức đi theo giúp đỡ, nói cho giáo quan biết bên trong còn có nguyên liệu nấu ăn. Giáo quan gật đầu đáp lời, tìm được không gian cầm tay có dán nhãn “Thức ăn”, bắt đầu thò tay vào tìm, sau đó sờ phải cải gì đó, lập tức cứng người.
Giáo quan cảm thấy đầu óc trống rỗng, lại sờ qua sờ lại, im lặng một lát, không từ bỏ ý định cúi đầuãuống quan sát, phát hiện quả nhiên là một cái đầu lâu, há hốc miệng, lại há hốc miệng, run rẩy bỏ về chỗ cũ.
Trì Tả nhìn về phía giáo quan: “Làm sao thế? Không tìm được?”
Giáo quan nhếch môi, yên lặng nhìn về phía một trong những người mà hắn cho là “loài người điên rồ”, nhét cái túi vào tay Trì Tả, thẫn thờ lướt ra ngoài.
Trì Tả kinh ngạc một phát, không để trong lòng, mở ra tìm tìm, sau đó mới biết Bạch Thời đã dọn thức ăn ở trong không gian ra để chứa thi hài rồi, nhanh nhẹn đặt qua một bên, lấy con mồi ra, chuyên tâm làm việc.
Giáo quan ngồi trong phòng khách, nghe tiếng băm xương ầm ầm trong bếp, nhìn những người với sắc mặt bình thường bên cạnh, không khỏi nghĩ tới một vấn đề: Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là một giấc mộng?
Tống Minh Uyên có thể nhìn ra trạng thái của giáo quan nào đó rất bất ổn, suy đoán chắc là do ngốc manh làm, thu ánh mắt lại, không để ý.
Trong phòng bếp có dụng cụ nấu cơm, Bạch Thời và Trì Tả xử lý nguyên liệu xong bỏ vào, đợi một lát là xong xuôi, bưng đồ ăn ra ngoài ăn cùng mọi người. Giáo quan vội vàng từ chối: “… Không, tôi không cần đâu, cám ơn.”
Mấy người thấy hắn ngồi từ phía xa xa nhìn chằm chằm vào họ đầy kinh hãi, cảm giác có gì đó rất kì quái, kiên nhẫn hỏi, cuối cùng mới phát hiện hóa ra là ô long.
Vì vậy, giáo quan đón nhận ánh mắt “Suy nghĩ của anh thật là đen tối” từ mấy người họ, chầm chậm bước tới, im lặng nhận bộ đồ ăn, trong lòng âm thầm thề sau khi cứu được Hướng Văn phải tránh xa đám người này một chút, đúng là một đám điên.
Phi thuyền đặt chế độ tự lái, có Lục Việt canh chừng, Bạch Thời cực kỳ yên tâm, vẫy vẫy đuôi kéo bạn trai đi nghỉ ngơi. Phi thuyền có ba gian phòng ngủ, giáo quan chủ động đề nghị ngủ ở phòng khách, Trì Tả biết người này khá cố chấp, không có ý kiến, nhìn những người còn lại, tự giác tiến vào gian phòng Phi Minh đã nhận. Khóe miệng Joshua cong cong, mở cửa căn phòng cuối cùng, đi vào trước rồi đưa mắt nhìn Lam: “Đi thôi.”
Lam cười tủm tỉm đáp lời, đi theo.
Một đêm vô sự.
Lúc tỉnh lại, phi thuyền đã sắp rời khỏi chòm sao nhỏ này, Bạch Thời cuộn mình rúc vào trong ngực Tống Minh Uyên cùng anh nhìn ra bên ngoài, chẳng muốn rời giường chút nào. Tống Minh Uyên sờ đôi tai xù lông của cậu, kiên nhẫn nằm cùng bạn nhỏ này một lát mới ra ngoài.
Họ biết đối phương khá nóng lòng muốn chạy trốn, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không hạ cánh, quyết định vẫn âm thầm đi theo sau. Trong không gian cầm tay của họ có một ít đồ ăn, cộng với đống viên năng lượng mà Tống Minh Uyên yêu cầu Lục Việt tích trữ, đủ để ứng phó.
Ba ngày trôi qua như vậy, Bạch Thời ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện bên cạnh mình có một mùi rất quen thuộc, liền ôm anh cọ cọ: “Đại ca…”
Tống Minh Uyên đã tỉnh, nghe vậy thì sững sờ, xoa xoa đầu bạn nhỏ nào đó: “Nhớ ra rồi?”
“Hở?” Bạch Thời vẫn chưa khôi phục trạng thái tỉnh táo, vô thức ôm anh vẫy vẫy đuôi, ngay sau đó toàn thân cứng đờ, hai giây tiếp theo, cậu đột nhiên bật dậy, lao vào phòng tắm đứng trước giương, cử động tai, rồi lại vẫy vẫy đuôi.
Bạch Thời: “…”
Má ơi, đã có chuyện gì xảy ra thế này?!