Ông chủ đa tài đa nghệ nào đó hoàn toàn không biết thuộc hạ đánh giá mình như thế nào, y ngồi trong xe quan sát Lam, sắc mặt lạnh lùng như trước, thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Lam không thể phát ra tiếng, Joshua liền kể lại sơ qua về quá trình, nhưng do khắp xung quanh đều có bảo tiêu, y không đề cập hai chữ “Trọng Huy”, chỉ nói có người bắt cóc.
Phi Minh nói: “Anh sẽ dặn thuộc hạ chú ý, nếu A Bạch không quay lại, anh và các cậu cùng đi tìm.”
Joshua gật đầu, đi theo Phi Minh vào một khu nhà cao cấp, nghe hỏi thăm có cần gọi bác sĩ không. Joshua suy nghĩ, từ chối. Y đã được Lam cho biết đây chỉ là thuốc ức chế, nhất là thuốc do Trọng Huy nghiên cứu, có lẽ bác sĩ sẽ không có biện pháp giải, cho nên bọn họ dự định chờ đợi, nếu không được thì nói sau.
Phi Minh không miễn cưỡng, y còn có chuyện phải làm, dặn quản gia chăm sóc hai người cho tốt, mau chóng rời đi. Joshua đặt Lam lên giường, thấy hắn cứ nhìn mình mãi, nhướn mày: “Có chuyện muốn nói?”
Lam mỉm cười, im lặng nói phải.
Joshua tiến tới, lỗ tai kề sát môi hắn, nghe hắn hỏi có hộ lý hay không, bèn trả lời đang gọi, có lẽ không thể tới ngay được. Joshua im lặng một chút, nhìn người trên giường một lát, thích thú hỏi: “Muốn đi vệ sinh?”
Lam khẽ cười, coi như cam chịu.
Joshua cúi người bế hắn vào phòng tắm, hỏi thăm tình huống, sau đó ôm người vào lòng, cởi dây lưng của hắn ra.
Lam tuy rất bất đắc dĩ, nhưng đành phải chấp nhận.
Sao Mê Điệt gần biên giới, bay ra ngoài là ranh giới giữa hai đế quốc, thuộc về khu vực không ai quản lý, cũng rất hỗn loạn, muốn tìm Bạch Thời, phải đi qua nơi này. Tống Minh Uyên cẩn thận xem xét bản đồ vũ trụ, sau khi rời khỏi căn cứ quân sự, anh bắt đầu chuẩn bị xuất phát, Tống tướng quân không yên tâm lắm, muốn để anh mang theo vài người, hơn nữa phải chuẩn bị đồ dùng cho đầy đủ.
Tống Minh Uyên nói: “Không cần, bên kia có hết, người của con cũng đang ở đó.”
Tống tướng quân nghe vậy là nghĩ tới thế lực xã hội đen của con út, lập tức im lặng. Tống Minh Uyên không chần chừ nữa, nhờ cha giải quyết vấn đề cất cánh, chuẩn bị lái cơ giáp rời đi. Máy truyền tin lại vang lên, anh liếc nhìn, phát hiện là Việt Tu, có lẽ người này cũng đã nhận được tin tức, đưa tay nhấn nút nghe, nói cho đối phương biết anh đã nắm giữ được vị trí đại khái của A Bạch, đang chuẩn bị đi tìm.
Việt Tu hỏi: “Em nói là đế quốc thú nhân?”
“Vâng.”
Việt Tu nghĩ nghĩ, tình huống bên đế quốc thú nhân khá phức tạp, đi từ tinh hệ chính đến tinh hệ Bell, rồi phải đi qua khu vực không ai quản lý, tổng cộng tốn hơn một tháng, lúc này đã qua năm mới rồi, nhỡ sự việc bị trì hoãn thời gian sẽ càng kéo dài, nhưng sang năm A Bạch đã mười tám tuổi… Việt Tu nói: “Mấy đứa định tập hợp ở sao Mê Điệt? Anh sẽ đi theo.”
Tống Minh Uyên định nói không cần, nhưng phát hiện Việt Tu rất kiên trì, đành gật đầu đồng ý.
Việt Tu chần chừ một lát: “Thực ra anh có chuyện vẫn muốn nói, ban đầu định đợi ba mẹ trở về, ai ngờ trong thời gian ngắn như vậy A Bạch lại xảy ra chuyện.”
Trong lòng Tống Minh Uyên âm thầm đáp: bởi vì em trai anh là nam chính, đưa tay khởi động Trọng Thiên, ngồi trên ghế điều khiển: “Nói được rồi, xung quanh không có ai, việc anh muốn nói có liên quan tới thú nhân?”
Việt Tu đã sớm suy đoán có lẽ em trai nhà mình đã phát hiện ra điều gì đó, đương nhiên người này cũng biết rõ, anh không suy nghĩ nhiều mà trả lời: “Trong cơ thể A Bạch có huyết thống thú nhân, sau khi thành niên sẽ thức tỉnh.”
Việt Tu dừng lại vài giây, “Đến lúc đó thằng bé sẽ đón thời kỳ động dục đầu tiên của tộc thú, mặc dù không mãnh liệt, có thể vượt qua, nhưng tốt nhất là em nên nhanh chóng tìm thấy thằng bé.”
Tống Minh Uyên lập tức nheo mắt, chờ đợi đoạn sau.
“Sau khi thức tỉnh, ý thức của tộc thú sẽ chiếm vị trí chủ đạo.” Việt Tu nhìn Tống Minh Uyên, chậm rãi nói, “Việc này sẽ khiến thằng bé rơi vào trạng thái mất trí nhớ trong một khoảng thời gian ngắn.”
Không khí xung quanh Tống Minh Uyên lập tức hạ xuống điểm đóng băng, nếu anh đoán không sai, bây giờ A Bạch… Đang ở cùng với thằng oắt của học viện Cát Thu.
Động tĩnh ở căn cứ quân sự rất lớn, mặc dù kịp thời phong tỏa hiện trường, nhưng vẫn có một vài cư dân chụp được hình ảnh hai cơ giáp chém giết nhau, sau đó đưa lên mạng.
Mọi người nhận được tin tức từ truyền thông, biết được là có người đang đấu với một tên bắt cóc, rất nhiều người hứng thú nghe ngóng, sau đó có một bộ phận nhỏ phát hiện ra vấn đề, nhắn lại rằng cơ giáp trắng hoa văn vàng chính là cơ giáp đã cứu họ lúc trước, một mình lẻ loi giết chết gần hết hải tặc vũ trụ, chuyện này có người của học viện Hoàng Gia làm chứng, nhưng sau đó cơ giáp này biến mất một cách kì quái, giống như lần này, thời gian xuất hiện rất ngắn.
Quần chúng giật mình, hóa ra trong đế quốc lại có một anh hùng đang ẩn mình, thật là thần kỳ, hơn nữa dù video rất ngắn, nhưng có thể thấy người kia rất lợi hại, rốt cuộc thì đây là ai?
Theo số lượng chia sẻ tăng lên, từ khóa “Tìm kiếm anh hùng” nhanh chóng trở thành chủ đề đứng đầu, các loại suy đoán xuất hiện tầng tầng lớp lớp, rất là náo nhiệt.
Giờ phút này, Bạch Thời vẫn chưa biết mình đã trở thành sự tồn tại như Ultraman, Spider man, cậu bị khủng long heo đá bay vào rừng rậm, có một con chú ý tới Bạch Thời, rầm rầm đuổi theo, sau đó tìm mãi mà không thấy đành trở về tiếp tục chém giết. Bạch Thời lại bảo Lục Việt biến hình, mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
“Không được đâu chủ nhân, bây giờ khủng long heo đang ở thời kỳ mẫn cảm, cơ giáp lại là mục tiêu quá lớn, nếu chúng ta bay qua đỉnh đầu chúng sẽ bị tấn công, đến lúc đó cả con đực lẫn con cái đều gia nhập, cậu sẽ bị chúng nó vây đánh, cậu xem bầu trời thoáng đáng thế kia cơ mà.”
Bạch Thời nhìn một lát: “Có chim.”
“… Nhưng hình thể của nó nhỏ, nghe lời.”
Nghe lời cái đầu mi, sao mi dám nhại cách nói chuyện của ông hả. Bạch Thời mặt liệt rời khỏi cơ giáp, nhìn Lục Việt biến thành quang não, hỏi: “Nếu ta xông vào thì sao?”
“Vậy cũng được, nhưng chúng nó sẽ đuổi theo cậu ra tới vũ trụ.”
Bạch Thời suy nghĩ một lát, trước mắt không rõ tình huống xung quanh, càng không biết các hành tinh gần đây có thứ gì, tốt nhất là nên tránh mặt. Vì vậy, cậu bỏ qua ý nghĩ rời khỏi đây, chầm chậm bước vài bước, chợt nhớ tới Thừa Viêm.
“Mi thấy hắn rơi xuống đâu không?”
Lục Việt duỗi một sợi ăng ten chỉ chỉ: “Hình như là bên kia.”
Bạch Thời ra lệnh nó biến thành xe cơ khí, lái về hướng đó.
Mẹ kiếp, đáng lẽ ông đây đã lăn giường với đại ca rồi ngủ một giấc thật ngon, tất cả là do mày! Nếu mày không ra tay với nhị ca của ông, ông cần quái gì phải đuổi theo từ ngàn dặm xa xôi chứ! Con mẹ nó, ông nhất định phải đánh cho mày một trận!
Ánh mắt Bạch Thời sắc bén, lao vút về phía bên kia.