Joshua ừ một tiếng tán đồng, nhìn người điều khiển bên cạnh, cử động ngón tay, cuối cùng cố gắng bỏ đi ý định muốn kéo người ta ra, tự mình lái. Mặc dù những người này biết y, cũng hiểu rõ thực lực của y, nhưng nói cho cùng thì bây giờ y vẫn chỉ là sinh viên, họ sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lệnh y.
Lính dẫn đường đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào chiến cuộc, lo âu hỏi: “Tiểu Nhị Hóa không sao chứ?”
Joshua nhìn hai cơ giáp trong tầm mắt, thầm nghĩ, Lục Việt là cơ giáp gì chứ? Sao nó có thể để chủ nhân gặp nguy hiểm, y không quay đầu lại, trả lời khẳng định: “Không đâu.”
Binh sĩ hơi yên tâm, tiếp tục vây xem, mấy giây sau đột nhiên hỏi: “Đứa bé kia của Tiểu Nhị Hóa thật sự là con của cậu ấy hả?”
“Xem như thế.”
Lòng tò mò của binh sĩ lập tức bị khơi dậy, đang định hỏi xem là của ai, thì một tiếng vù vù đột ngột vang lên, hiển nhiên là có người mở loa ngoài, tinh thần binh sĩ chấn động, vội vàng chăm chú lắng nghe.
Một giây sau, một giọng nói quen thuộc vang vọng rất mãnh liệt, có vẻ vô cùng đau lòng: “Thừa Cẩu Thặng, ông đây vất vả nuôi mày lớn như thế này, vậy mà mày lại chạy đi lăn giường với khủng long heo, hơn nữa đó còn là một con thú con, mày ăn mà không ngại hả, đúng là đồ không bằng cầm thú, mày không thấy phụ công nuôi dưỡng của cha mày sao?!”
Thừa Viêm: “…”
Mọi người: “…”
Binh sĩ há hốc miệng: “Chẳng lẽ đây là con cậu ấy? Tại sao lại tên là Cẩu Thặng, con cậu ấy mới mấy tuổi chứ? Họ Thừa sao?”
“…” Joshua nói, “Đừng hỏi tôi.”
Lục Việt cũng kinh ngạc: “Này này… Tui chỉ nói đó là cơ giáp thứ tư thời kỳ văn minh Hỏa Ly, không nói chủ nhân nó tên là Thừa Cẩu Thặng mà.”
Bạch Thời bình tĩnh ừ một tiếng.
Trải qua lần giao thủ vừa rồi, Bạch Thời có thể khẳng định đối phương là Cẩu Thặng, lại nghĩ tới tuổi của người này, Trọng Huy, tinh thần lực cấp S và manh mối Lục Việt vừa cung cấp, trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên một cái tên mà lão đầu từng nhắc tới —— Thừa Viêm.
Cho nên cậu suy đoán đây có khả năng là Thừa Viêm, vì vậy liền mắng, nhỡ đoán sai ấy hả… Mặc kệ nó, dù sao Thừa Viêm cũng là trưởng lão của Trọng Huy, mắng cũng không lỗ.
Sát ý nơi đáy mắt Thừa Viêm càng nồng nặc: “Tao thấy mày chán sống rồi!”
Đương nhiên Bạch Thời không nghe thấy y nói rồi, nghiêng người né tránh công kích, tiếp tục dụ tên này về hướng Tây Nam sau đó liếc thấy bọn họ đã rời khỏi khu vực hỗn loạn kia một đoạn kha khá, lập tức tăng tốc, né tránh trong chốc lát, ngang nhiên nện một quyền.
Thừa Viêm vội vàng nhảy lùi lại, nhưng cuối cùng đã chậm một bước, toàn bộ thân cơ giáp chấn động mạnh, lập tức bay ngược.
Hướng Tây Nam của căn cứ quân sự là trung tâm nghiên cứu sự chuyển tiếp, diện tích cực kỳ rộng lớn, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy được mấy tòa nhà không cao, còn lại là bãi cỏ màu trầm bên dưới dải ngân hàn. Bạch Thời không cho đối phương thời gian thở dốc, nhanh chóng đuổi tới phía trên, nâng cánh tay lên dùng sức bổ xuống. Thừa Viêm vất vả lắm mới điều chỉnh được tư thế, cầm kiếm chặn ngang.
Ầm——!
Một tiếng động trời rung đất chuyển ầm ầm vang lên khắp cánh đồng bát ngát, Thừa Viêm bị chấn động mạnh tới nỗi ngã thẳng xuống phía dưới, y vội nhấc chân đạp một cước. Hai cơ giáp giằng xé nhau, gầm gừ quấn bay tất cả. Thừa Viêm nằm bên dưới, trong quá trình này không kịp né tránh cùi trỏ của Bạch Thời, lại tiếp tục bay ngược, nện thẳng vào hai phi thuyền phía trước.
Cơ giáp cao cấp khủng bố đến mức nào? Hai phi thuyền không dám trì hoãn, lập tức né tránh. Phi thuyền của Joshua vẫn còn cách hơn trăm mét, hắn vẫn luôn giữ liên lạc, giờ phút này nhìn thấy, lập tức nheo mắt: “Đừng ngừng, va vào!”
“Cái gì…”
“Đụng vào!”
Binh sĩ phía trước chần chừ gần nửa giây, một tay tăng tốc độ tới tối đa, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng đây chính là một cơ hội. Người của Trọng Huy đang chăm chú nhìn cơ giáp Hỏa Ly, vội vã giảm tốc độ để chuyển hướng, mạo hiểm tránh thoát, nhưng không đợi đám người này kịp thở phào, một lực rất mạnh đột ngột đánh úp tới từ phía sau, cả phi thuyền lập tức mất kiểm soát, đâm sầm xuống bãi cỏ.
Các binh sĩ không kịp giảm tốc độ, cũng lao xuống theo, mặt đất lõm thành một cái hố, phi thuyền văng sang bên cạnh.
Chất lượng phi thuyền của Trọng Huy không tệ, có thể khởi động lại ngay lập tức. Joshua vừa đuổi tới, khi bọn chúng bay lên tiếp tục va thêm một phát nữa, hoãn mỹ làm xong hai lần liên kích, nhận lấy súng mà binh sĩ đưa tới, nhanh chóng tiến lên.
Bên phía Trọng Huy có năm người, cơ bản đều ở trong khoang điều khiển. Lúc Joshua đi vào liếc thấy một bóng người xẹt qua, trực giác nói cho y biết tên này muốn đến chỗ con tin, đuổi theo không chút nghĩ ngợi, sau đó phát hiện hình như đối phương chạy về phía phòng ngủ, Joshua có thể khẳng định suy nghĩ của mình chính xác, lập tức bắn một phát súng. Người của Trọng Huy được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc chạy không theo một đường thẳng, vất vả lắm mới né tránh được, trở tay đánh trả.
Rốt cuộc thì Joshua vẫn là người cấp song A đỉnh phong, nhắm mục tiêu càng chính xác hơn, hành động ngay trước khi đối thủ kịp bóp cò súng, một tiếng bịch vang lên, chỉ trong nháy mắt đã chém bay bàn tay của gã.
“A!” Đối phương kêu thảm thiết, nắm cổ tay lảo đảo ngã quỵ.
Joshua thích thú nhếch khóe miệng, tiến lên túm cổ áo gã nhấc cả người lên: “Lam ở đâu?”
Gã nọ đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch: “Đi… Chết…”
Joshua không đợi gã nói xong đã nhẹ nhàng tiêu diệt gã, tiện tay quăng ra, hoàn toàn không có ý định lãng phí thời gian. Các sinh sĩ đang đánh nhau với quân đối phương, fan não tàn của Bạch Thời thì đi theo y, thấy thế sững sờ: “Bây giờ… Phải làm sao đây?”
“Tìm, chắc cậu ấy đang ở trong một gian phòng ngủ nào đó.” Joshua quay người về phía trước, phỏng đoán. Fan não tàn ừ một tiếng, hai người chia nhau ra hành động.
Phòng ngủ trên phi thuyền loại nhỏ không nhiều lắm, người của Trọng Huy đều ở khoang điều khiển. Nơi này rất im lặng, bọn họ nhanh chóng tìm được người. Lam đang nằm trên giường, nở nụ cười với y.
Joshua dò xét tình hình, thấy Lam có vẻ tạm ổn, bèn đi qua muốn đỡ hắn dậy, sau đó nghe thấy tiếng leng keng, trên tay đồng thời truyền đến một chút lực cản, Joshua nhanh chóng phát hiện ra dây xích kia, ánh mắt lạnh ngắt, thẳng tay lôi súng ra bắn.
Toàn thân Lam đều dựa vào người y, không nói một lời.
Người này ấy mà, nếu cử động được thì sẽ phải mở miệng, còn lâu mới nằm yên tĩnh như thế này. Sau khi Joshua bước vào cửa đã đoán được có lẽ Lam bị trúng thuốc, y không suy nghĩ nhiều về tình huống trước mắt của Lam, kiên nhẫn đợi hai phút, nghe thấy binh sĩ nói đã giải quyết xong toàn bộ người của Trọng Huy, lúc này mới ôm người lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Bạch Thời và Thừa Viêm đã lao ra một nơi cách xa cả ngàn mét, Joshua ngửa đầu quan sát, mặc dù biết Bạch Thời không sao, nhưng vẫn khởi động cơ giáp, sau đó ôm Lam đặt vào ghế lái phụ, cúi người thắt dây an toàn cho hắn, liếc nhìn một vòng, thích thú nói: “Hiếm lắm mới thấy cậu nghe lời thế này.”
Lam mỉm cười, vô thức muốn đáp trả một câu trong im lặng, nhưng đúng lúc này hắn thấy thứ gì đó, ánh mắt vội lướt qua khuôn mặt Joshua nhìn về phía xa xa. Joshua thấy thế cũng nhìn theo, lập tức nheo mắt lại: “… Kia là gì?”