“Không có gì?” Người trong xe cười lắc đầu, “Đi thôi, phải tìm biện pháp khác tiếp cận hắn, không được thì tìm đàn ông, chỉ là không biết hắn thích hình thức gì.”
Cô chị phía ngoài đã vào trong xe: “Mặc kệ là dạng gì cũng không thể tìm kiểu như Tống Minh Uyên.”
“Điều này em biết.” Cô em lên tiếng, nếu thật sự tìm cùng một loại hình, thử nghĩ xem trên đời này làm gì có ai xuất sắc hơn Tống Minh Uyên nữa, chẳng khác nào tốn công vô ích, vì vậy không bằng đổi phong cách, có khi còn có thể kết bạn với Bạch Thời, sau đó thuận lợi tìm cơ hội bắt đi.
Cô em thấy chị mình ngồi xuống, liền khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi trường thi.
Trường thi và học viện Hoàng Gia nằm cùng một khu vực trong đế đô, khoảng cách không xa lắm, Bạch Thời và hai người kia chẳng mấy chốc đã tới nơi, Bạch Thời co quắp trong xe nhìn ngôi trường xa hoa trước mắt, chắc trong này có rất nhiều người biết cậu là Tiểu Nhị Hóa, tâm trạng bỗng rơi vào mâu thuẫn.
Mẹ nó, thật sự không muốn đến!
Lilisa thấy Bạch Thời không nhúc nhích, không khỏi kinh ngạc: “Làm sao thế?”
“… Không có gì.” Bạch Thời từ từ lết xuống xe, không nhịn được mà gửi tin nhắn cho đại ca, hỏi anh đã đánh xong chưa, nghĩ thầm nếu như đánh xong có thể đi thẳng về nhà, nhưng kết quả lại nghe nói là vẫn chưa, lập tức trầm mặc, thôi thì sớm muộn gì cũng có một ngày phải đối mặt, cam chịu vậy.
Bọn họ đều là tân sinh khóa sau, trong máy truyền tin có chứa thông báo trúng tuyển, cho nên không cần mua vé, nhanh chóng qua cửa. Nơi này là một trong những sân bãi lớn nhất học viện, có thể chứa hơn vạn người, giờ phút này không biết đã tới vòng thứ mấy, không khí tại hiện trường vô cùng sôi động.
Vì tránh cấp bậc sai biệt dẫn tới mất công bằng, học viện đều dùng cơ giáp thống nhất, sau đó vẽ một con số lên vị trí bắt mắt, dễ dàng phân biệt. Bạch Thời biết đại ca rút được số bao nhiêu, cậu liếc mắt nhìn hai cơ giáp đang thi đấu, phát hiện không có đại ca là biết anh đang ở khu nghỉ ngơi, bèn tìm người hỏi địa điểm, quay người đi mất.
Người bị hỏi nhìn cậu sững sờ, mất vài giây mới hoàn hồn, nhìn bạn học vẫn còn ngơ ngác bên cạnh, cảm giác khó tin: “Đây thật là Tiểu Nhị Hóa?”
“Chắc là… Thế?”
“Vì sao tui cảm thấy cậu ta càng ngày càng đẹp hơn nhỉ?”
Người bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác đáp: “Tình yêu nuôi dưỡng?”
“…”
Không chỉ có hai người bị chấn động, quãng đường Bạch Thời đi qua, không ngừng có ánh mắt quăng tới, bất kể là biết hay không biết đều không kiềm chế được mà nhìn vài lần.
Lawn vẫn luôn đi theo họ, cảm thấy không thể nào tiếp thu được loại đãi ngộ này, bây giờ thấy họ vừa tới khu vực dành riêng cho học sinh, liền nhìn về phía nữ thần: “Vào khu nghỉ ngơi làm gì? Tớ thấy bên kia có ghế, hay là chúng ta qua bên đó?”
Lilisa lắc đầu, dịu dàng nói: “Người yêu của cậu ấy học năm hai, chắc là muốn đi tìm.”
Lawn giật mình: “Người yêu của cậu ta cũng là học sinh ở đây?”
“Ừm.”
Lawn lại giật mình thêm lần nữa, suy nghĩ từ “Thằng ẻo lả này lại thích người hơn tuổi, đã vậy còn trong hệ cơ giáp, cọp cái chắc, đợi đã nào, sao cứ cảm thấy kì lạ” nhảy tới “Người ta đi tìm bạn gái thì mắc mớ gì tới mình, vì sao bọn họ cũng phải đi”, sau đó đang định mở miệng thì thấy người nào đó đột nhiên quay đầu lại, lập tức câm nín.
Đương nhiên Bạch Thời có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trong đầu thì nghĩ đảm bảo đám người này đang âm thầm gọi mình là nhị hóa đây mà, cho nên bây giờ cả người cậu không khỏe tí nào, yên lặng đi về phía trước, bề ngoài thì có vẻ lạnh lùng cao quý, thực ra trong đầu chỉ toàn là đờ đẫn thôi, nghe thấy tiểu đệ nói vậy mới hơi hoàn hồn, nói: “Hai người không cần đi theo, cứ tùy tiện tìm chỗ nào ngồi đi, tớ không ở trong lâu đâu, sẽ ra ngay.”
Lilisa nhẹ nhàng đáp lại, yên lặng đứng im nhìn bóng lưng cậu, phải vài giây sau mới thu ánh mắt, đi cùng Lawn lên cầu thang, tìm một chỗ ngồi xuống.
Người xung quanh nhìn họ, bắt đầu không nhịn được, tò mò hỏi: “Nè, quan hệ giữa hai người và Tiểu Nhị Hóa là gì thế?”
Lawn chưa kịp phản ứng, Lilisa thì cười đáp: “Bạn bè.”
Mọi người thấy có cơ hội, hỏi thăm vài câu về Tiểu Nhị Hóa, ai ngờ lại biết hai người này cũng không thân thiết lắm, đành thôi, tiếp tục xem tranh tài. Lúc này Lawn mới ý thức được một sự kiện, quả thực choáng váng không kịp chuẩn bị, đờ đẫn hỏi: “Chẳng phải lúc trước cậu giới thiệu cậu ta họ Việt à?”
“Ừ, thực ra họ của cậu ấy là họ Việt, chỉ là vẫn chưa đổi tên thôi.”
Lawn há hốc miệng, nghĩ thầm, không phải người yêu của Tiểu Nhị Hóa là… Hắn cảm thấy choáng váng, mẹ nó, họ đã nhận một người thế nào là lão đại đây?
Bên kia, Bạch Thời bước nhanh hơn, cuối cùng cũng đi vào khu nghỉ ngơi.
Trong số sinh viên của hệ cơ giáp có không ít người là fan của cậu, từ sáng sớm đã bắt đầu chờ đợi, lúc này lập tức kích động, ngay sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Thời, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Trên mạng thì đã muốn lật trời rồi, bởi vì có học sinh đã chụp được một tấm cận mặt Tiểu Nhị Hóa đăng lên diễn đàn, bức ảnh này làm cho tất cả mọi người sôi trào: “Mẹ nó, tui muốn đào ngũ, bất kể là nam sinh kia hay ngô vương Lam, đều tới đây quyết đấu với bà!”
“Quyết đấu +1, nam thầm là của tui! Cuối cùng tui cũng hiểu vì sao lúc trước nam thần lại đeo mặt nạ rồi!”
“Biến ngay, là của tui! Nghe nói trận đấu ở học viện Hoàng Gia diễn ra vài ngày đúng không? Bây giờ tui sẽ mua vé đi đế đô coi thi đấu luôn! Tui ở gần có thể tới kịp đó!
“Hèn hạ vô sỉ!”
“…”
Trên mạng đã náo nhiệt, người ở hiện trường còn bị tấn công lớn hơn, một vài người mê trai đẹp còn đưa tay ôm trái tim nhỏ, sau đó vội vàng chạy tới, muốn ôm một cái, tiện thể sờ sờ, nhưng lúc này chợt nghe thấy một âm thanh bình tĩnh bỗng vang lên: “Làm gì thế?”
Mọi người cứng đờ, dừng lại nhìn về bên cạnh, phát hiện Tống Minh Uyên đang chậm rãi đi tới, không khỏi nhích nhích ra ngoài.
Bạch Thời đã sớm bị những người xung quanh làm cho toàn thân mất tự nhiên, bây giờ nhìn thấy anh cảm thấy an tâm hơn nhiều: “Đại ca.”
“Ừm.” Tống Minh Uyên đã biết thân phận của Bạch Thời bị lan truyền, liền dò xét vài lần, cảm giác không có vấn đề, vì vậy xoa xoa đầu cậu, nắm chặt lấy cằm cậu hôn một chút, kéo bạn nhỏ này về lớp mình.
Mọi người nhìn thấy, lập tức ước ao ghen tị, bọn tôi cũng muốn hôn một cái!