Tuy nhiên hôm nay Quách Anh Nghĩa lại có chút căng thẳng, hắn vừa mới nhận được hai tình báo, tin tức do Kiếm Châu thù quân truyền đến, mười vạn đại quân Băc Đường đã nam hạ, đã chiếm lĩnh huyện ích Xương, chù soái đại quân Bắc Đường chính là Lý Quang Bật.
Một tình báo khác là Bắc Đường đại tướng Lý Thịnh suất lĩnh năm vạn quân từ Di Thẳngg tiến vào Thục Trung, quán Bắc Đường tiến quân nhanh chóng, đại quân đã đến Phụng Tiết, còn quân tiên phong đã tới huyện Vân An, sấp sữa tiến vào Vạn Châu.
Hai tinh báo này làm cho Quách Anh Nghĩa như ngày tận thế sắp xảy đến, hắn vốn dĩ còn ôm mối hi vọng may rủi mong manh, quân Bắc Đường tạm thời sẽ không tiên công Thục Trung, nhung sự cầu may của hắn đã bị tan biến mất, quân Bấc Đường thật sự toàn diện tiến công Nam Đường, suốt cả một buổi sáng, hắn đều đem minh nhốt trong thư phòng, suy tính đường ra cho mình, tính mạng của hắn, kim châu bảo bối của hắn, các thê thiếp như hoa của hắn phái làm sao?
Quách Anh Nghĩa kinh hãi, hắn không dám đem tinh báo này nói với hoàng đế Lý Hệ, trước khi suy nghĩ ôn thỏa đường lui của minh, hắn ai cũng sẽ không nói.
“Đại soái!” Trước cửa có thân binh nhỏ giọng bẩm báo.
“Phiền phức chết đi được, ta đã nói là không được quấy rầy ta!”” “Đại soái, người vẫn là nhìn một chút đi! Rất quan trọng.”
Quách Anh Nghĩa có chút nghi hoặc, thân binh của hấn không phái không biết thói quen của hắn. Mà còn kiên trì như vậy, có lẽ thật sự có chuyện quan trọng gì rồi.
Hắn đi lên trước mở cánh cửa ra, thấy trong tay thân binh cầm lấy một chiếc hộp. “Đây là cái ai?”
Quách Anh Nghĩa nhận lấy chiếc hộp, chiếc hộp nặng trình trịch, bên trong tựa hồ như có chứa kim loại, hắn mở chiếc hộp ra, nhất thời sững sốt đến ánh mắt tròn xoe.
Hắn lập tức khép chiếc hộp lại, hồi hộp hòi: “Người tới đang ở đâu?” “Dang chờ đợi ở ngoài cửa phủ.”
“Mau dẫn hắn đến thư phòng của ta, chờ chút!”
Quách Anh Nghĩa lại gọi thân binh lại, dặn dò hắn nói: “Dẩn hắn từ cửa hông tiến vào, đừng cho ai nhìn thấy
Thân binh đi khỏi, Quách Anh Nghĩa lại trờ về chỗ ngồi, lại không kìm lòng được mà mờ chiếc hộp ra, trong chiếc hộp là một tấm kim bài, có khắc hai chữ “Triệu v-ương”, phía sau là “Thiên gách thượng tướng, An Tây tiết độ sứ”, đây là kim bài thân phận của Lý Khánh An, Quách Anh Nghĩa dĩ nhiên là biết Lý Khánh An không có mặt ở Thành Đô, nhung kim bài xuất hiện, tương đương với bàn thân hắn xuất hiện.
Lát sau, thân binh dẫn tới một nam từ dáng người khôi ngô, đầu đội mũ cói, che lấy khuôn mật, nam tử tháo mũ cói xuống, khẽ cười nói: “Quách đô đốc, nhiều năm không gặp rồi.”
“Là ngươi!”
Quách Anh Nghĩa ngây người ra một chút, hắn bỗng nhiên nhận ra người này, năm đó lúc hắn còn là Tẩn Châu đô đốc đã nhiều lẩn qua lại, đại tướng Thi Cành Trung dưới trướng Ca Thư Hàn.
“Ngươi… Tại sao lại ở Thành Đô? Ngươi không phải đã quay về Lũng Hữu rồi sao?”
Thi Cành Trung chi chi kim bài trên bàn, cười nói: “Nhìn thấy tấm kim bài kia, Quách đô đốc chẳng lẽ còn không rõ nữa sao?”
Quách Anh Nghĩa lúc này mới bừng tinh đại ngộ, “Thi ra ngươi chinh là tổng đầu mục của thám tử Bắc Đường ở Thành Đô.”
“Không sai, chính là ta!”
Quách Anh Nghĩa lập tức lại sực phán ứng được, hắn chi vào Thi Cành Trung kinh ngạc nói: “Ta biết rồi, một tiễn kia của Lệnh Hồ Phi nhất định là do ngươi bắn chết.”
Hắn đã nghiên cứu qua tên nỏ bắn chết Lệnh Hồ Phi, hắn cho ra kết luận, người này ít nhất đã phải ngâm mình trong cung nỏ trên mười năm, mới có thể trong xe ngựa
Hiện tại nhìn thấy Thi Cành Trung, hắn lập tức ý thức được, nhất định chính là người này.
“Đúng vậy, người bắn chết Lệnh Hồ Phi cũng là ta!”
Thi Cành Trung sảng khoái dị thưởng thừa nhận, hắn cười nói: “Chẳng lẽ Quách soái lại muốn dây dưa mãi những thứ việc côn con này với ta ư?”
Quách Anh Nghĩa vội vàng mời hắn vào phòng ngồi xuống, lại giao phó thân binh, không cho phép bất kỳ kè nào đến quấy rầy, nếu tân hoàng đế đến, cứ nói hắn đã bị bệnh.
Thi Cành Trung có vẻ định liệu trước, hắn rất ư khâm phục ánh mất tinh tường của tướng quân, đã nhắm đúng tên Quách Anh Nghĩa này, từ tinh báo mà hắn nắm được, Quách Anh Nghĩa là một người tham tài háo sắc, vong ân bội nghĩa, tên này phán bội Lý Long Cơ, phàn bội Lý Hanh, trong lòng hắn chi có lợi ích mà không có trung nghĩa, nhung người như vậy cũng có một nhược điểm lớn nhất, đó chính là sợ chết, hắn luyến tiếc phú quý tài phú, vi vậy hắn sợ chết hơn bất kỳ ai, từ trong quá trinh người này mời mình vào phủ, hắn bèn biết được, phán đoán của thượng tướng quân hoàn toàn chính xác, nếu muốn trà giá thấp nhất để giãi quyết Nam Đường, miễn trừ kiếp nạn Thục Trung, mấu chốt nằm ở trên người này.
Thi Cánh Trung buổi chiều hôm nay cũng nhận được tình báo, Lý Quang Bật và Lý thịnh đã đồng thời với phát động tiến công Nam Đường, thời khắc cuối cùng đã sắp đến, hắn tin rằng Quách Anh Nghĩa cũng biết rồi.
Quách Anh Nghĩa lại cầm lấy kim bài nhìn một lúc lâu, lúc trước hắn chinh là bời vi chịu sự giáng chức của Lý Khánh An mà đi đến Thục Trung, hiện tại đại quân Bấc Đường đã đánh tới, hắn còn có cơ hội không?
Hắn cho dù có thề lợi dụng địa lợi ngăn lại Lý Quang Bật, nhung hắn cũng không ngăn được đại quân của Lý Thịnh, sự yếu ớt trong sức chiến đấu của quân Nam Đường, đối phó với tiéu dân tay không tấc sắt có lẽ còn được, nhung nếu phái đi đối kháng với đội quân tinh nhuệ của Bắc Đường, hắn căn bàn là không có chút lòng tin.
Hắn thờ dài hỏi: “Triệu vương điện hạ là có ý gì?”
“Trước khi nói tới khẩu dụ của Triệu vương điện hạ, ta nói với Quách soái một việc trước.”
“Giá Sùng Quán và Nam Chiếu đã đầu hàng Bắc Đường rồi, Quách soái đủng định đi An Nam nữa.”
Quách Anh Nghĩa sắc mặt đại biến, hắn lo nghĩ suốt cả một buổi sáng, đuờng lui duy nhất chính là thoái lui đến An Nam. Ở nơi đó tự lập, nhưng Giả Sùng Quán và Nam Chiếu đầu hàng Bắc Đường, đem một đường lui cuối cùng này cũng phá hỏng mất rồi.
Đã không còn đường lui nào có thể đi nữa. Quách Anh Nghĩa giống nhu quả bóng cao su bị xì hơi, hoàn toàn đánh mất cả lòng tin rồi.
“Ngươi nói đi! Khẩu dụ của Triệu vương điện hạ là gì?”
“Triệu vương điện hạ đưa ra ba con đường cho Quách soái, để tự bản thân Quách soái lựa chọn.”
Quách Anh Nghĩa khôi phục lại một chút tinh thần, vội vàng gật đầu. “Thi tướng quân mời nói!”
“Con đường thứ nhất, cũng là thượng gách, Quách soái lập tức suất quân đầu hàng Bắc Đường, nghiêm túc quân kỷ, đồng thời tróc nã ngụy đế, khống chế lấy Thành Đô, làm cho chiến binh của Nam Đường kết thúc không vấy máu, sau khi sự thành, điện hạ có thể phong ngươi làm ích Châu đại đô đốc, không động tới gia tài của ngươi.”
Ích Châu đại đô đốc tuy rằng phẩm cấp cao, nhung quyền lực thật sự ở trong tay của Kiếm Nam tiết độ sứ, đại đô đốc chi là hư chức, thuộc chức quan dưỡng lão, cũng chinh là nói Lý Khánh An cho hắn danh và lợi, nhung không cho hắn thực quyền.
Quách Anh Nghĩa thầm than một tiếng, “Vậy con đường thứ hai thì sao?”
“Con đường thứ hai, cũng là trung gách, nếu Quách soái không thể lập tức đậu hàng, vẫn là muốn chiến đấu một trận với quân Bắc Đường, nhưng Quách soái chi cẩn nghiêm túc quân kỳ, không được xâm phạm bình dân, nếu làm được như vậy, điện hạ sẽ tha cho ngươi một mạng, thả ngươi quay về cố hương dưỡng lão, tài sản của ngươi cũng bào toàn cho ngươi.”
Nói đến đây, Thi Cành Trung khẽ cười nói: “Quách soái còn muốn nghe hạ gách nữa không?”
Quách Anh Nghĩa cuống quít lắc đầu, hắn biết hạ gách là cái gì, chính là hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này, tiền tài tịch thu, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không đón nhận, đã không còn mạng nhỏ, hắn lấy tiền tài làm cái gi, đã không còn tiền tài, thì hắn cũng không muốn sống nữa.
Quách Anh Nghĩa trầm tư một lúc lâu, hắn chi có thể từ con đường thứ nhất và thứ hai lựa chọn một cái trong đó, cho dù điều kiện của Lý Khánh An vẫn xem như là hậu đãi, nhung sự tinh trọng đại, hắn cẩn phải suy nghĩ thận trọng.
“Ta muốn biết, làm sao chứng minh được đây là lòi nói nguyên văn của Triệu vương điện hạ.” Nói cho cùng, hắn vẫn là có điểm không tin tường Thi Cảnh Trung.
Thi Cành Trung chi vào tấm kim bài trên bàn, “Tấm kim bài này có thể chứng minh.”
“Kim bài chi là chứng minh Triệu vuơng có lời gởi ta, nhung không thể chứng minh chính là những lòi mà ngươi nói lúc nãy, không phải là ta không tin Thi tướng quân, lỡ như ngươi nhớ lầm một chút, sự tình liên quan thân gia tánh mạng của ta, ta không thể không cẩn thận.”
Thi Cành Trung cũng có chuẩn bị, hắn lấy ra cáp tín do Lý Khánh An tự tay viết, đưa cho hắn cười nói: “Đây là thư thân bút của Triệu vương điện hạ, có thê cho ngươi.”
Quách Anh Nghĩa chậm rãi lật thư cáp ra, chữ rất nhỏ, hắn cũng không biết là có phái là thư thân bút của Lý Khánh An hay không, chi thấy trên đấy viết: “Cầm kim bài của ta đi gặp Quách Anh Nghĩa, có thể đề xuất tam gách dưới đây, một…”
Quà nhiên là thật, Quách Anh Nghĩa hít một hoi thật dài nói: “Hãy để ta suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút đã!”
“Có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ, nhung phải lập tức giãi trừ giới nghiêm.”
“Không thành vấn đề, ta lập tức hạ lệnh giải trừ!”