Thi Cảnh Trung trong tửu tứ vẫn kiên nhẫn đợi chờ, hắn từ từ nâng rượu lên, ánh mắt mài vẫn không rời khỏi cửa phù Lệnh Hồ Phi. Dưới lầu tửu tứ có xe ngựa hấn đỗ, hắn đã đợi chờ từ lâu, lúc này một thủ hạ bước nhanh vào phòng. Kề sát tai hắn nói nhỏ: “Phía thành môn đã có tin đến. Đại thương nhân Thục Châu đã vào thành rồi.”
Thi Cánh Trung tinh thằn phấn chấn, hắn lại hòi: “Vậy phía nhà đã chuẩn bị xong cHứa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi, huynh đệ tiếp ứng cũng đã đợi ở ngoài bờ tường rào phường.”
Thi Cảnh Trung nâng ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch, ưên phố lớn ngoài cửa sổ bỗng chốc vọng đến tiếng vó ngựa, chi thấy mười mấy tên vệ sĩ cưỡi ngựa đang hộ vệ một chiếc xe ngựa tráng lệ đến trước cửa phường, chính tên đại thương nhân Thục Châu đã đến.
Thi Cánh Trung đứng dậy đi nhanh xuống dưới lầu, cơ hội sắp đến rồi, hắn chui vào xe ngựa dưới lầu, dặn dò: “Xe ngựa đi lẽn, dùng ở cách trăm bước.”
Xe ngựa từ từ lăn bánh đi về phía phủ đệ Lệnh Hồ Phi, và đứng lại bên bờ tường cách phủ hắn chừng trăm bước. Thi Cảnh Trung từ đấy xe rút cây nỏ của minh ra, kéo huyền lên nỏ, bắn thử một phát không, chi nghe tiếng “bụt” vang vọng, lực bắn rất manh.
Thi Cành Trung lại rút trong hộp tiền ra cây tiễn độc, đầu tiền ánh lên ánh xanh long lanh. Loại tiễn này rất bá đạo, được mệnh danh là thấy máu là phong hầu, lập tức chi mạng.
Thi Cành Trung cũng là nỏ thủ xuất thân, năm xưa dù là dưới thù hạ Vương Tự Trung hay Cao Tiên Chi đi chăng nữa hắn cũng đều là nỏ thù cực có tiếng trong quân Lũng Hữu. Tiền pháp của hắn tinh tuyệt. Sau khi được thăng trung lang tướng, hắn cũng thống soái doanh cung nỏ của quân Lũng Hữu. Hôm nay hắn phải đích thân hạ thủ.
Hắn cẩn trọng đặt độc tiễn vào khe tiền, ánh mắt lại một lẩn nữa nhìn về phía cửa phủ, chi chờ đọd cơ hội cuối cùng nữa thôi.
Lệnh Hồ Phi quả nhiên đã đi ra, hắn nhiệt tình đi ra cửa phủ nghênh đón, đưa đại thương nhân đến từ Thục Trung vào phủ nội, hai quan viên đợi sẵn bên ngoài không
Biết điều, cử muốn đi lên xu nịnh, nhung lại bị Lệnh Hồ Phi đuổi về không nể nang gì. Bọn này đúng là không có mắt nhìn, cứ thấy thần tài đến thi định đến hóng hớt sao?
Dù cho Lệnh Hồ Phi đi ra ngoai cửa phủ đón là một cơ hội, nhung đây không phải cơ hội Thi Cảnh Trung đợi chờ, có thủy thì tất có chung, với lòng yêu tiền Lệnh Hồ Phi, và sự phóng khoáng rộng rãi của tên đại thương nhân này, hắn nhất định cung cung kính kính đưa hắn ra ngoài phù.
Cửa phù Lệnh Hồ Phi được đủng đủng đóng lại, trước cửa bỗng chốc trờ nên vắng lặng, chi còn lại xe ngựa cùng mười mấy thị vệ của đại thương hân.
Trời đà tối rồi. Chắc chừng nửa canh giờ qua đi, cửa chính phủ đệ Lệnh Hồ Phi lại được mờ ra, đó là cửa chính được mờ, cả ngày hôm nay đều là cửa nhỏ bên cạnh mờ, mắt Thi Cảnh Trung nheo lại thành một đường ngang, tay hắn từ từ nắm chặt cán nỏ…
Tâm trạng Lệnh Hồ Phi cực kỳ sảng khoái, tên đại thương nhân Thục Trung này ra taỵ quả thực rộng rãi, khiến hấn có phần hơn cả sự mong đợi, một vạn năm ngàn quan đẩy chứ! Hắn chi nghĩ đối phương cùng lắm ra được một vạn quan, vậy hắn cũng đã thỏa nguyện lắm rồi, nhưng không ngờ đối phương lại ra một vạn năm ngàn quan, lòng hắn vui như nổ pháo.
Vì một vạn năm ngàn quan này, hắn thậm chí còn mở cá cửa chính để tiễn đại thương nhân này ra ngoài cửa phủ.
“Lệnh Hồ thượng thư, vậy việc của ta trãm sự nhờ thượng thư rồi!’
“Ha ha! Mạc sử quân xin cử yên tâm, ta đã nhận lời rồi thi chắc chắn sẽ hoàn toàn giữ đúng lời hứa. Mạc sứ quân cử đợi chờ phát thôi nhé!”
Lệnh Hồ Phi đưa thương nhân xuống bậc thềm, xe ngựa của đại thương nhân cũng đã chạy lên đón, hắn chui vào xe ngựa rồi mờ cửa sổ xe cười nói: “Lệnh Hồ thượng thư mời quay lại thôi, ta cũng xin cáo lui đây!”
Lệnh Hồ Phi chấp tay cười nói: “Mạc sử quân nhất lộ bảo trọng.”
Lúc này, một chiếc xe ngựa đối diện không chậm không nhanh chạy đến, Lệnh Hồ Phi liếc nhìn một cái, xe ngựa trông rất ư bình thưởng, chăng khác gì nhưng chiếc xe ngựa chạy khắp phố, hắn cũng chẳng mấy bận tâm đến. Nhung ngay tại lúc này, phía sau hắn bỗng có người hô to: “Lệnh Hồ thượng thư, thánh chi đến!”
Lệnh Hồ Phi kinh hoảng vội quay đầu lại, nhung ngay trong khoảnh khắc quay đầu của hắn. “Crắc!” Một tiếng vang vọng từ cung nỏ, một cây độc tiễn như sấm chớp ập thẳng vào mặt hắn, ánh mắt hắn thờ thần, chi kịp thấy trong đêm một tia sáng xanh lóe qua.
Nỏ tiễn mạnh mẽ xuyên thấu qua chính gìừa trán Lệnh Hồ Phi, chi còn lại nửa khúc cây tiễn ở bên ngoài, hai mắt hắn đờ đờ, bắt đầu vô thần, sắc mặt dẩn chuyển màu đen sẫm, ngà bổ xuống đất. Mấy gia nhân trước cửa phủ hắn đà sợ khiếp vía, mải không ai kịp phản ứng gì.
Xe ngựa của Thi Cảnh Trung lại càng gia tốc. Nó không chạy về phía ngoài cửa phường, mà vỏng một vỏng, phóng sâu vào trong phía phường Hoán Sa, lúc này mới nghe phía phủ đệ Lệnh Hồ Phi có tiếng thét lớn vọng đến, “Người đâu? Người đâu? Thượng thư gặp thích khách, bớ người ta mau đến!”
Cửa một căn nhà sát tường phường được mờ to, xe ngựa trực tiếp phóng thẳng vào trong viện. Thi Cảnh Trung từ trên xe nhảy xuống bước nhanh về phía hậu viện. Hậu viện chính là tường phường, đà có một cây thang xếp sẵn bên tường, Thi Cảnh Trung leo qua thang ra khỏi tường phường. Bên ngoài tường phường. Một chiếc xe ngựa đà đợi sẵn từ lâu. Sau khi Thi Cảnh Trung chui vào trong xe, xe nhanh chóng cất bước phóng nhanh về phía cửa thành đông cách đấy không xa.
Lúc này, trong phường Hoán Sa đã loạn như to vò, nhung tin tức vẫn cHứa kịp truyền đến đây, cửa thành môn vẫn được mờ. Sau một ngày rà soát hôm qua, thủ vệ thành môn đã có phần lòng léo hơn nhiều, người đi lại tự do, căn bản không mấy bàn tra thêm.
Xe ngựa không chút trờ ngại gì ra khỏi thành đông, chẳng bao lâu sau bèn biến mất đằng sau màn đêm thâm trầm…
Hộ bộ thượng thư Lệnh Hồ Phi bị ám sát đã trấn động cả triều dà, cục thế vừa mới yên ồn cHứa được bao lâu tại Thành Đô lại trờ nên căng thẳng lại, nhất là cuộc chiến tranh vị thái tử Lý Hệ và Bành vương Lý cẩn cũng vì cái chết của Lệnh Hồ Phi coi như công khai trờ mặt.