“Vân Bái, đến siúp ta một chút.”
Hồ Vân Bái vội vàng tiến lên. thật cần thận đem một tảng đá vuông khiêng xuống. Thường Tiến cười nói với Lý Khánh An: “Lần phong tường cuối cùng là năm năm trước, do ba huynh đệ Thường thị bọn ta phụ trách vận chuyển. Lý Hồi Xuân và La Phẩm Phương tuổi tác đều đã lớn. bọn họ ở bên cạnh làm giám sát ghi chép, chỉ có năm người bọn ta biết được bí mật này.”
Tường xây thật rắn chắc, Lý Khánh An cũng đến giúp đỡ, ba người bận rộn được một khắc giờ mới đem ba mươi tảng đá ngói tường thanh thạch lấy xuống, đế ở một bên. phía sau thanh thạch là tường bùn đất bình thường, không có bất kỳ dị trạng nào, điêm đáng nghi duy nhất là bùn đất là mới đắp lên. đây là hôm qua vừa mới đắp lên thôi.
Hồ Vân Bái liếc nhìn Thường Tín một cái, chỉ thấy hắn nhổ một ngụm nước miếng lên lòng bàn tay, vơ lấy cuốc sắt khoét thật mạnh vào tường đất. một hơi khoét được mấy chục cái. tường đất dày đến một thước, đúng lúc Hồ Vân Bái đang nghi ngời hắn có phải là tìm sai chỗ không, chỉ nghe ‘tang’ một tiếng vang giòn, đây là tiếng cuốc sắt va chạm vào kim loại. Hồ Vân Bái phấn chấn tinh thần hẳn lên. hắn đã nhìn thấy một mảnh cửa sắt đen nhánh, lúc này, Thường Tiến dùng chiếc xẻng nhỏ men theo cửa sắt xẻng xuống phía dưới bùn vàng, một lúc lâu mới dọn ra một cánh cửa sắt. hắn mệt đến thở hồn hề, lau lau mồ hôi trên trán cười khổ nói: “Nếu biết trước chúa công hôm nay đến. bọn ta đêm qua đã không làm rồi.”
Lý Khánh An cười nói: “Hôm nay là lần cuối cùng, hôm nay ta sẽ phái binh trú đóng Nhiệt Hải Cư. sau này không cần phải xây tường nữa.”
“Đa tạ chúa công!”
Lúc này, Hồ Vân Bái đem cửa sắt dọn dẹp sạch sẽ xong, chỉ thấy cửa sắt cao khoảng sáu thước, rộng bốn thước, dưới ánh đèn u ám. đen nhánh ánh lên ánh sáng xanh dìu dịu. đây là một miếng gang hoàn chỉnh, phía trên có bôi lên một lớp dầu đặc biệt, không có một chút vết ri sét nào.
Thường Tiến từ sau thắt lưng lấy ra một chiếc chìa khóa to, cắm vào trong lỗ khóa và xoay lên. ‘rắc!’ một tiếng vang lên.
“Vân Bái, lại giúp ta một chút nữa nào.”
Hai người cùng vai đẩy, cửa sắt im lìm không chút tiếng động. cuối cùng từ từ bị đẩy ra. trước mắt tối om. Lý Khánh An mò mẫm cửa sắt. cánh cửa sắt này dày đến những một thước, hắn âm thầm tán thường, đây quả thật chắc dày hơn bất kỳ cửa lớn kho tiền của ngân hàng nào ở đời sau.”
“Cẩn thận dưới chân, đi theo ta!”
Thường Tiến cầm ngọn đèn sờ soạng đi xuống phía dưới. Lý Khánh An vịn vào mép tường đi xuống phía dưới, vào tay lạnh như băng, cũng là vách tường đá. dưới chán là bậc thang. Thường Tiến đốt sáng lên một chiếc đèn trên tường, một vầng sáng khuếch tán ra. trước mắt là một lối thạch đạo, rộng năm thước, cao một trượng, nghiêng nghiêng nối dài ra phía trước khoảng hai mươi mấy bước, nơi cao nhất có hai trượng, bốn bề đều là vách tường đá trơn trượt, chi lối thạch đạo này thôi mà đã thắp lên năm chiếc đèn.
“Kho báu dưới lòng đất này do ba trăm thợ đá từ Khwarezm mời đến xây dựng mất đến những mười năm. rất đáng tiếc, sau khi xây xong bọn họ toàn bộ bị giết hết bằng thuốc độc, và đã bồi thường bằng số tiền hậu hình cho người nhà họ.”
Thường Tiến thở dài. lại nói: “Ẩn Long hội quy định, mỗi cách mười năm do gia tộc Lý Hồi Xuân bọn họ và gia tộc La Phẩm Phương bọn họ cùng nhau kiêm kê một lần, do ba nhà Lý, La. Thường ký tên để chửng minh tồn kho không sai sót. vốn dĩ Thường gia chỉ có chìa khóa của một cánh cửa sắt ở phía trên nhắt. La gia giữ chìa khóa cửa sắt thứ hai. Lý gia giữ chìa khóa cửa sắt thứ ba. mỗi lần nhập hàng, cần phải ba nhà đồng thời có mặt. cuối cùng do Thường gia bọn ta tổng quản nơi kho báu này, đây chính là bắt nguồn của Nhiệt Hải Cư. nhưng mà hôm qua hai nhà bọn họ đều đã đem chìa khóa cho ta rồi.”
Thường Tiến đi đến trước cánh cửa thứ ba. lại dùng một chiếc chìa khóa khác mở ra một cánh cửa sắt ở chỗ tận cùng nhất của lối đi. một mùi chứa mùi đồng xộc thẳng vào mặt.
Từng ngọn đèn đã được thắp lên. cho dù Lý Khánh An đã từng tưởng tượng qua sự đồ sộ của kho đá ngầm. nhưng tình cảnh trước mắt vẫn là làm cho hắn sừng sờ. chỉ thấy kho báu ở nơi dấu thân dưới lòng đất hai trượng này giống như một tòa cung điện dưới lòng đất, hình cung mái vòm. toàn bộ dùng cự thạch ghép nên. không có xà ngang. cũng không có cột đá. nhưng nó lại trông kiên cố dị thường, phảng phất như một tòa thiên nhiên đúc sẵn. Lý Khánh An đã nhìn thấy qua trình độ kiến trúc của thợ đá Khwarezm. hắn không khỏi âm thầm tán thường, địa cung như vậy lại vẫn có sự thông gió. vô cùng khô ráo, chẳng có chút ẩm ướt nào, hoàn toàn khác biệt so với sự u ám ầm ướt của những địa cung khác.
Trong địa cung từ từ trở nên sáng rõ5 chỉ thấy địa cung có hình chữ nhật, dài khoảng sáu mươi bước, rộng bốn mươi bước, ở giữa là một lối đi dài dài. lối đi hai bên là từng căn từng căn nhà đá nửa hé mờ, thật ra chính là dùng tường đá đơn giản cách ra. hai bên mỗi bên mười lăm gian, tổng cộng ba mươi gian nhà đá.
Đại bộ phận nhà đá bên trong đều chất lấy từng chiếc từng chiến rương to ngay ngắn, chi chít vô số kể, cực kỳ đồ sộ, có rương sắt lá. cũng có rương gỗ, rất nhiều rương gỗ đã trải qua trăm năm. vậy mà vẫn không mục nát.
Thường Khoan ở một bên giới thiệu nói: “Rương tuy nhiều, thật ra không đáng giá. bên trong đều là đồng tiền thượng phẩm, một rương sáu trăm quan, tổng cộng là ba nghìn chiếc rương, tổng cộng một trăm tám mươi vạn quan tiề, cái đáng giá thật sự là bốn kho ở sau cùng nhất.”
Lý Khánh An đi tới một chiếc rương to quan sát một chút, thấy trên rương lớn có một tấm đồng bài. bên trên viết ‘Trinh Quán mười lãm năm. La Anh hiến tiền năm trăm quan.”
Bốn phía mười mấy chiếc rương, đều là hắn hiến tặng, chỉ là niên đại không giống nhau, có cái là Trinh Quán tám năm. có cái là Trinh Quán mười ba năm. còn có một chiếc rương bên trên viết, ‘Vĩnh Huy bốn năm. La Tốn hiến tiền năm trăm quan.’
“La Anh chính là tổ phụ của La Phẩm Phương. La Tôn là phụ thán hắn. cũng chính là…”
Lời phía sau Thường Tiến cũng không nói ra. kỳ thật hắn muốn nói. chính là tằng tằng ngoại tổ phụ của chủ công.
Lý Khánh An lẳng lặng gật gật đầu, đi theo Thường Tiến tiếp tục đi nhìn ngắm. mỗi một ngăn đều là rương to chất đầy đồng tiền, nhiều vô số kể, không biết có bao nhiêu, lượng đúc tiền một năm của Đại Đường là ba mươi vạn quan, thì nơi đây đã chất được lượng đúc tiền sáu năm của Đại Đường rồi. cũng không ít rồi còn gì.
“Bọn ta cũng là sau này mới ý thức được vấn đề này, đồng tiền nặng nề, lại chiếm chỗ quá nhiều, bắt đầu từ giữa năm Cao Tông Hàm Hanh, bọn ta bèn sửa đổi phương thức tàng phú. tiền dùng đển thu mua các loại sản nghiệp, tàng phú ở trong bất động sản, bọn ta ở khắp nơi trong Đại Đường sở hữu hơn ba trăm sản nghiệp các nơi. trị giá trên nghìn vạn. nơi đây chi cất giữ một số tiền bạc và những của cải quý giá.”
Thường Khoan đi đến kho bốn ngăn cuối cùng, hắn chỉ vào một kho trong đó nói: “Chúa công mời xem bên trong này!”
Lý Khánh An thấy bên trong đặt rất nhiều rương sắt nhỏ, hoàn toàn không giống với chiếc rương to ở trước mặt. hắn tùy tay xích một chiếc rương, vô cùng nặng nề, bèn cười nói: “Đây là vàng bạc!”
“Đúng! Bên trong có sáu mươi vạn lượng vàng ròng, chủ yếu là đến từ Đại Thực và Byzantium. tính theo tỉ lệ một lượng vàng trị giá mười quan, số vàng trong này trị giá sáu trăm vạn quan, còn có bên này..
Thường Khoan lại chỉ vào hai ngăn kho chứa đặt đầy rương to nói: “Bên trong này có hai trăm vạn lượng bạc, đều là dây chuyền bạc, chủ yếu đến từ Đại Thực.”
Lúc này, bọn họ đi đến ngăn cuối cùng, bên trong này lại là ba dãy giá hàng. trên giá hàng đều đặt từng món từng món vật phẩm độc lập.
“Bên này chính là một số đồ cổ và báu vật, giá trị khôngthể ước lượng được.”
Lý Khánh An đi đến trước một chiếc đèn cung đình, thấy bên trên khảm đầy các loại bảo thạch và minh châu, dưới ánh đèn trở nên lấp lánh chói lòa. lung linh dị thường.
Thường Tiến tiến lên cười nói: “Nghe nói đây là thất thái thất bảo đãng treo ở trong tâm cung của Tùy Dương Đế, dùng một nghìn lẻ tám mươi viên bảo thạch quý giá khảm lại. nhưng cái quý hiếm nhất là ở phía dưới có bảy viên dạ minh châu, mỗi một viên dạ minh châu đều có màu sắc khác nhau, chúa công mời xem.”
Thường Tiến đem đèn giơ lên cao cao, Lý Khánh An nhìn đi từ phía đáy, quả nhiên nhìn thấy bảy viên dạ minh châu lớn bằng trứng bồ câu. bảy màu khác nhau, sáng chói huyền ảo.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Chiếc đèn này là từ đâu có được?”
Thường Tiến cười nói: “Chúa công có thể sẽ không tin. chiếc đèn này là từ trong tay một người Đột Quyết có được, Lý Hồi Xuân ở ba mươi năm trước dùng năm trăm con dê đổi lấy.”
“Mới năm trăm con dê!”
Lý Khánh An cười lên: “Một con dê đáng giá một quan tiền, vậy thì là năm trăm quan tiền, nhưng bên trên một viên bảo thạch đều ít nhất trị giá trăm quan, nếu người Đột Quyết này mà biết được, há chẳng phải là tiếc đến xanh cả ruột ư?”
“Cùng không nhất định, người Đột Quyết có lẽ cho rằng chiếc đèn này không thể ăn. không thé chờ, chỉ là đẹp mắt. trong mắt bọn họ, có lẽ cả năm trăm quan cũng không đáng. bọn họ còn cho rằng mình đã lời rồi.”
“Nói có lý lắm! Còn gì nữa?”
“Đây là gối du tiên, dùng ngọc Vu Điền cực phẩm chạm trỗ mà thành, nghe nói dùng nó làm gối, có thế mơ dạo tam sơn ngũ nhạc; đây là ly dạ quang, dùng ba trăm hạt đá kim cương nhỏ đính nên. dùng nó uống rượu, nghìn ly không say; cái hộp sắt này là mười mấy bản nét bút thật của Trương Húc. là vào năm Thiên Bảo thứ chín lúc hắn qua đời. từ trong tay con trai hắn mua được..
Bảo vật trong ba dãy giá hàng ít nhất phải trên trăm món. Thường Tín đối với chúng thuộc lòng như lòng bàn tay, nhất nhất giới thiệu. Hồ Vân Bái ở một bên nghe mà say mê khôn xiết, nhưng Lý Khánh An lại không có thời gian tiếp tục nghe nữa. đêm hôm nay Trương Quân phải đến chính thức gặp mặt với hắn.
Nhưng những của cải này đối với hắn quả thật có ích. Lý Khánh An trong lòng nhanh chóng tính toán, nếu như không suy nghĩ đến những món báu vật vô giá này, chi nhìn từ tiền vàng bạc đồng, đó chính là một nghìn vạn quan, nếu như tiếp tục suy nghĩ đến hơn ba trăm sản nghiệp các nơi của Ẩn Long hội, vậy của cải của Ẩn Long hội ít nhất trên hai nghìn vạn quan, hắn chi lấy một nửa. thì món tiền đó đủ đền hắn dùng để khai thông đường thủy rồi.
(Chương tài sản Ẩn Long này cảm thấy viết không được hay, không cần thiết phải viết tỉ mỉ. không có ý nghĩa gì. chỉ là để lắp cái hố nhỏ ở phía trước, một chương nào đó ở phía trước nói Nhiệt Hải Cư chiếm đất rất lớn. nhưng chi tận dụng được năm mẫu mờ tửu tứ. những gian phòng khác đều khóa lại, trông rất là thần bí. hôm nay chương này chính là để lắp cái hố này, không phải là đề tưới nước (nói những thứ vô bồ, không dinh dường), viết xong rồi mới hối hận. nhưng nếu đã viết xong rồi. chỉ có thể phát đi thôi Lão Cao xin cáo lỗi cùng mọi người.
Hai chương này chủ yếu là làm một lời giao phó với kết cục của Ẩn Long hội. đề nó đi theo con đường tập đoàn tài chính. ít ra ở những năm sinh thời của Lý Khánh An. hắn vẫn còn có thể khống chế chặt lấy tập đoàn tài chính này, nó sẽ có lợi cho sự phát triển kinh tế thương phẩm về sau này, còn kết cục sau này, thì không phải là bộ truyện này có thể suy nghĩ tới. Ẩn Long hội còn có một tử đệ ăn chơi trác táng là Lý Đang, phía trước đã có giải thích tới, hắn đã điên rồi. cùng với mẫu thân thê tử của hắn sống ở một tiểu trấn nhỏ nào đó ở Giang Nam. sau này thì không vấy mực miêu tả thêm nữa.)