Ngừng một chút, hắn lại nói: “Tiên sinh có biết chuyện xảy ra ở phường Hoài Viễn không?”
“Thuộc hạ vừa rồi ở trước cửa đã gặp Trần tướng quân, nghe hắn có nhắc đến một chút, nghe nói là vì việc của tiền quý phi?”
Lý Hanh thở một hơi dài, bèn đem ngọn ngành cụ thề sự việc đơn giản nói qua một lượt, cuối cùng nói: “Ta chỉ là ngại mặt mối quan hệ phụ tứ này, miễn cưỡng thay hắn làm rồi, nhưng lại không ngờ lại gây ra vụ việc lớn đến thế, ta cũng thật đau đầu a!”
Lệnh Hồ Phi là tinh anh biết dường nào, hắn lập tức nghe ra được Lý Hanh không có nói ra manh mối phía sau màn che, e là sự tình không phải là quan hệ phụ tử đơn giản như vậy, mà là Lý Hanh và Lý Long Cơ âm thầm đã cấu kết với nhau rồi, nhất định là như vậy, nếu không, với sự tranh giành quyền lực của bọn họ, làm sao có thể còn có mối tình phụ tử.
Suy đoán được điểm này, Lệnh Hồ Phi cũng không nói toạt ra, bèn nói: “Thuộc hạ muốn nghe một chút đối gách mà điện hạ chuẩn bị áp dụng.”
“Ta còn có thể có đối gách gì chứ?”
Lý Hanh bắt đắc dĩ nói: “Ngày mai ta định đi Thiên Ngưu vệ một chuyến, làm một tư thế thấp, cho dù là cáo lỗi đi, rồi sau đó phát thư cho Lý Khánh An giải thích một chút, cam đoan sẽ không có lần sau, bảo Nam Tề Vân thả người ra, việc này xem như kết thúc.”
Lệnh Hồ Phi trầm tư trong chốc lát, nói: “Thật ra thuộc hạ không lo lắng mâu thuẫn với Thiên Ngưu vệ, mà là lo lắng An Lộc Sơn, một khi hắn biết được điện hạ ở phía sau lưng mưu tính hắn, hắn ắt sẽ thẹn quá hóa giận, điện hạ nên chủ yếu suy nghĩ nên trấn an hắn thế nào.”
Nhưng Lý Hanh lại lắc đầu, nói: “Việc này hắn không thương lượng với ta bèn tự tiện ra tay, gây ra vụ việc lớn như vậy, còn lần trước nữa hắn tự tiện thích sát Lý Nghiên, tạo thành sự ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, trăm năm nay tướng quốc Đại Đường lần đầu tiên bị thích sát, ngay cả Lý Khánh An đều không dám, hắn lại cả gan làm càn mà làm rồi, cuối cùng ai nấy đều chụp mũ quy tội lên đầu ta, vụ việc đó ta vẫn chưa tìm hắn tính sổ nữa đấy! Không thể để hắn làm việc gì rồi, ta lại đi trấn an hắn, Không được! Hắn phải gánh vác hậu quả nhất định.”
Lý Hanh đã tỏ rõ thái độ, lần này hắn sẽ không đi trấn an An Lộc Sơn, hắn nhất định phải đế An Lộc Sơn đi đón nhận bài học, phải đế hắn hiểu rõ, Trường An tuyệt không phải là nơi hắn muốn làm gì thì làm, nhưng Lệnh Hồ Phi vẫn là có chút lo lắng, sự kết minh của An Lộc Sơn và Lý Hanh vẫn chưa vững chắc, nếu như ở vào thời điểm này giữa bọn họ bèn đã xuất hiện chuyện không vui, rất có thể sẽ làm rạn nứt minh ước của bọn họ, vì giáo huấn An Lộc Sơn, bèn mất đi một minh hữu, đây không khỏi có chút mất nhiều hơn được rồi.
Lệnh Hồ Phi lại khuyên nhủ: “Điện hạ, An Lộc Sơn cố nhiên có chút phóng túng ngang tàng, nhưng điện hạ nên lấy đại cục làm trọng, đi trấn an An Lộc Sơn êm xuôi đã, sau đó hãy từ từ khuyên hắn thu mình hơn.”
Có một số việc Lý Hanh chịu nghe theo ý kiến của Lệnh Hồ Phi, nhưng có một số chuyện, Lý Hanh lại có chủ kiến của mình, hắn và An Lộc Sơn đã giao thiệp qua lại mười mấy năm rồi, hắn rất rõ An Lộc Sơn là một người như thế nào, trong lòng hắn dĩ nhiên hiểu rõ, cái gọi là kết minh giữa hắn và An Lộc Sơn chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hắn muốn lợi dụng An Lộc Sơn đối phó Lý Khánh An, nhưng An Lộc Sơn muốn lợi dụng hắn làm gì, hắn lại không quá rõ
5
vừa lúc có thể lợi dụng việc này để dò thám một chút gốc rễ của An Lộc Sơn.
Lý Hanh bèn chậm rãi nói: “Ta chuẩn bị lấy việc này để thứ thách An Lộc Sơn, nếu hắn thật sự có lòng kết minh với ta, vậy thì một chút ấm ức này thì hắn phải gánh chịu được, ngược lại, hắn nếu trở mặt với ta, vậy thì nói rõ hắn căn bản không có thành ý.”
Nói đến đây, trong mắt Lý Hanh lộ ra một luồng sát khí: “Nếu như là vậy, người này giữ lại cũng là một hậu hoạn, chi bằng mượn cơ hội này trừ khử hắn.”
Lệnh Hồ Phi kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ: “Điện hạ, việc này sự tình trọng đại, điện hạ phải suy nghĩ kỹ càng.”
Có lẽ là cảm thấy minh quá sớm đã đem tâm tư lộ ra ngoài rồi, Lý Hanh lập tức thu lại sát khí trong mắt, nhàn nhạt nói: “Ta biết, chỉ cần hắn biết điều, cho ta một chút không gian lắng dịu, ta cũng sẽ không đi đến bước này, thôi vậy, hãy đừng nhắc việc này trước, còn có một chuyện khác, ta cũng muốn thương lượng với tiên sinh, là liên quan đến Trần Huyền Lễ..
Cùng một thời khắc Lý Hanh và Lệnh Hồ Phi thương lượng làm thế nào cắt giảm binh quyền của Trần Huyền Lễ, xe ngựa của An Lộc Sơn dưới sự hộ tống của hơn trăm viên thân binh, đã đi đến trước phủ Ưng vương, An Lộc Sơn núp ở trong xe ngựa, để tâm phúc Trương Thông Nho đi lên trao đổi.
Tình báo xảy ra ở phường Hoài Viễn An Lộc Sơn không hề biết đưuợc, hai trăm xích hầu tinh nhuệ hắn phái ra cả một người cũng đều không thoát thân quay về, mấy thám báo cũng nấp trong phường, không thể nào đi ra báo tin, nhưng An Lộc Sơn cũng biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, lòng hắn sốt ruột như lửa đốt, việc này chỉ có đến cầu xin Lý Hanh, xin hắn ra mặt chuộc người của mình ra.
Lúc này, ham muốn nóng vội sốt ruột muốn có được Dương quý phi trong lòng của An Lộc Sơn đã từ từ vơi dần, trong lòng hắn cũng có chút hối hận rồi, việc này hắn không suy nghĩ chu toàn bèn đã động thủ, quả thật có chút hấp tấp rồi, nhưng lúc này hối hận cũng không còn kịp nữa, chỉ có mặt dày gió dạn sương mà đến cầu Lý Hanh, xin hắn nể tình minh ước, trợ giúp mình một tay.
Một hàng người còn đang đợi ở trước cửa lớn, người gác cổng đã đi thông báo rồi, bọn họ đã đợi đến hơn một khắc giờ, đang lúc bọn họ có chút mất đi kiên nhẫn, cửa lớn đã mở, thứ tứ Lý Hệ của Lý Hanh đi ra, chắp tay thi lễ nói: “Để Trương tiên sinh đợi lâu, thật là cáo lỗi rồi.”
Trương Thông Nho vội vàng hỏi: “Điện hạ có thể tiếp kiến bọn ta không? Bọn ta quả thật có việc quan trọng thương nghị với người.”
Lý Hệ lộ vé mặt khó xử, áy náy nói: “Thật không dấu gì tiên sinh, phụ thân ta chiều hôm nay bị cảm nhẹ, đã sớm dùng thuốc ngủ rồi, ta đi gọi phụ thân dậy, nhưng người bệnh thể không kham nổi, không thể tiếp kiến, nói sáng mai mới gặp tiên sinh, xin tiên sinh lượng thứ.”
An Lộc Sơn trong xe ngựa nghe thật rõ, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, Lý Hanh không gặp hắn, còn mượn cớ sinh bệnh, hắn liếc mắt nhìn vào một chiếc xe ngựa khác ngừng ở nơi không xa, không khỏi cười lạnh một tiếng, sinh bệnh? Cái cớ này cũng quả thật quá vụng về rồi chứ, Hừ! Đây rõ ràng là không muốn giúp mình.
Thôi vậy, quay về trước, ngày mai hẵng hay, việc này xem hắn rốt cuộc là thái độ
gì.
Nghĩ đến đây, hắn ra ám hiệu cho phu xe, phu xe giương roi, xe ngựa lộc cộc khởi hành, Trương Thông Nho cũng hiểu rõ ý của đại soái, bèn chắp tay nói: “Nếu điện hạ đã sinh bệnh, vậy thì không quấy rấy nữa, ngày mai hẵng nói vậy!”
Hắn xoay người đi xuống bậc thang, trở mình lên ngựa, nói với tả hữu: “Trở về thôi!”
Mọi người đồng loạt giục ngựa, đi theo phía sau của xe ngựa, từ từ đi xa.
Trên bậc thang, Lý Hệ biết An Lộc Sơn ở ngay trong xe ngựa, hắn cũng không hiểu phụ thân tại sao lại không gặp người này, hắn không khỏi lắc đầu, xoay người trở về phủ, cửa lớn của Ưng vương phủ kẽo kẹt đóng sầm lại.
Phong ba của phường Hoài Viễn huyện Trường An đã bình lặng, hai trăm tinh nhuệ do An Lộc Sơn phái đến cuối cùng chỉ có ba mươi mấy người kịp thời đầu hàng mà được tiếp tục sống sót, còn lại toàn bộ bị giết, còn năm trăm binh sĩ Kim Ngộ vệ xông vào huyện Trường An cũng bị Thiên Ngưu vệ bắt lấy, giam giữ ở trong đại lao của nha môn Thiên Ngưu vệ.
Cho dù phong ba của phường Hoài Viễn đã lắng đọng, nhưng Nam Tề Vân và Hồ Vân Bái lại không dám mày may lơ là, hai người bọn họ đều nhất trí cho rằng việc này sự tình trọng đại, không thể xử trí sơ sài, hai người đã thương lượng qua, bèn do Hồ Vân Bái ra thành đi đến đại doanh quân An Tây nằm ở Hàm Dương.
Hồ Vân Bái từ An Hóa môn do Thiên Ngưu vệ khống chế đã ra khỏi thành Trường An, mang theo mấy tùy tùng tức tốc phi ngựa trong màn đêm, gió vù vù thổi vang bên tai, sau một canh giờ, bèn đã đi đến đại doanh Hàm Dương của quân An Tây trú đóng.
Lý Khánh An tổng cộng đã mang sáu vạn quân An Tây tinh nhuệ tiến vào Quan Trung, trong đó hai vạn người đã chuyển thành Thiên Ngưu vệ, hai vạn người theo Lý Khánh An về An Tây rồi, vậy Quan Trung bèn còn có hai vạn người trú quân, trừ đi hơn một vạn người trú đóng ở các nơi ở Quan Trung, trong đại doanh Hàm Dương vẫn còn tám nghìn người, cơ động hành sự, do đại tướng Điền Trân thống soái, ngoài ra Lý Khánh An lo lắng bọn họ không đủ mưu trí, bị người ta tính kế, bèn đem mưu sĩ Nghiêm Trang cũng lưu lại ở đại doanh Hàm Dương, tham gia chủ trì quân vụ, đồng thời đã hạ nghiêm lệnh, phàm việc nào không được sự đồng ý của Nghiêm Trang, Điền Trân không được hấp tấp manh động.
Lúc Hồ Vân Bái kéo đến đại doanh Hàm Dương thời gian đã là canh hai rồi, bọn họ vừa tiến sát doanh môn, lính gác trên chòi gác bèn nghiêm tiếng quát: “Đứng lại!”
Quán An Tây quân quy nghiêm khắc, kẻ không rõ thân phận đến gần doanh môn trong phạm vi trăm bước sẽ bị giết không cần bàn cãi, Hồ Vân Bái ngừng bước tiến lên, cao giọng nói: “Là người của mình, ta có kim bài của đại tướng quân, từ Trường An đến!”
Một binh sĩ chạy lên trước, đón lấy kim bài của Hồ Vân Bái, xoay người đi trở về, lát sau, doanh môn từ từ mở ra, một viên quan quân đương trực đi ra chắp tay nói: “Hồ tổng quản, xin mời vào!”
Hồ Vân Bái trở người xuống ngựa, cùng với tùy tùng dắt ngựa đi vào trong đại doanh.
“Ta có việc khẩn cấp muốn gặp Nghiêm tiên sinh, tiên sinh có ở đây không?”
“Có! Chắc là đã ngủ rồi, ta lập tức phái người đi gọi tiên sinh dậy, xin Hồ tổng quản đi theo ta.”
Doanh trướng của Nghiêm Trang nằm ở phần giữa, được hợp lại từ hai doanh trướng trong trướng tối om, hắn đã ngủ say rồi, lúc này, một viên binh sĩ ở ngoài trướng thấp giọng gọi: “Tiên sinh, Nghiêm tiên sinh!”
“Chuyện gì?” Nghiêm Trang bị giật mình bừng tỉnh.
“Hồ tổng quản của nội vụ thự Trường An đã đến, có việc quan trọng cầu kiến tiên sinh.”
Nghiêm Trang cả kinh, Hồ Vân Bái đến muộn như vậy, tất sẽ có chuyện lớn, hắn lồm cồm bỏ dậy, vừa mặc y phục vừa nói: “Mời hắn đến ngoại trướng của ta chờ một chút, ta lập tức xong ngay.”
Đèn ở ngoại trướng đã được thắp sáng, binh sĩ dẫn Hồ Vân Bái đi vào, lúc này, Nghiêm Trang cũng đã thu dọn đơn giản xong, đi ra khỏi nội trướng, cười nói: “Hồ tổng quản đến tìm ta gấp như vậy, có việc quan trọng ư?”
“Quả là có đại sự, Nam tướng quân và ta đều cảm thấy rất kỳ quặc, đặc biệt đến đây thỉnh giáo tiên sinh.”
Nghiêm Trang cũng không khách khí, khoát tay nói: “Vậy mời ngồi xuống nói đi!”
Hai người ngồi xuống, một viên binh lính đã dâng trà nóng lên cho hai người, Hồ Vân Bái uống hai ngụm trà nóng, làm ấm phổi ấm bụng, lúc này mới đem chuyện xảy ra ngày hôm qua từ ban ngày đến ban đêm, tiền căn hậu quả đều nhất nhất tì mi tường tận nói qua một lượt.
Nghiêm Trang vừa uống trà, vừa tỉ mỉ lắng nghe, lông mày chốc chốc lại nhíu lại, lại từ từ giãn ra, hắn cho rằng Hồ Vân Bái và Nam Tề Vân xử lý việc này không tồi, quyết đoán sắc thép, không cho An Lộc Sơn và Kim Ngộ vệ một chút cơ hội nào.
Hồ Vân Bái kể xong, bèn nói: “Sáng sớm ngày mai, giám quốc ắt sẽ đến đòi người với bọn ta, bọn ta rất khó xử, là thả hay là không thả, cũng không thể hỏi ý kiến của đại tướng quân, chỉ có thể đến cầu cứu tiên sinh, xin tiên sinh hãy cho bọn ta một kiến nghị.