Giải quyết được việc đại sự này, trong lòng Lý Quang Bật lập tức cảm thấy thoải mái hẳn. liền cười nói: “Đại tướng quân dọc đường vất vả rồi. mời theo ty chức vào thành nghỉ ngơi.”
“Quả thật có chút mệt mỏi. muốn ngủ một giấc cho đã.”
Hai người vừa cười vừa nói hướng bên trong thành mà đi, trên đường đi, Lý Khánh An hỏi: “Bên Khurasan đó có động tĩnh gì không?”
“Cho tới bây giờ, còn chưa có động tĩnh, nhưng mà ty chức đoán chừng, người Đại Thực tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, sau nửa năm. bọn họ nhất định sẽ với quy mô lớn mà đông chinh.”
“vì sao lại là nửa năm?” Lý Khánh An cười hỏi.
“người Đại Thực đối với chúng ta cũng coi như đã hiểu biết về nhau rồi. không có nửa năm để chuẩn bị. bọn họ sẽ không dễ dàng đông chinh, nhưng một khi đã chuẩn bị nửa năm. sự đánh trả của bọn họ nhất định sẽ là với đại quân ập vào biên cương. Đại tướng quân, chúng ta cũng phải bắt đầu bắt tay vào cho việc chuẩn bị rồi. để tránh đến lúc đó trở tay không kịp.”
“Ngươi nói không sai, người Đại Thực tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ta lần này gấp gáp trở về, cũng là vì chuẩn bị cho cuộc chiến với Đại Thực.”
Nói đến đây, Lý Khánh An chuyển đổi đề tài cười nói:
“Việc của Hà Tây ngươi đã nghe nói chưa?”
“Ty chức cũng là vừa mới biết được, triều đình lợi dụng cơ hội Đại tướng quân không ở An Tây, bất ngờ ra tay với Hà Tây, thật sự là nắm bắt cơ hội rất khá. nhưng mà ty chức cho rằng, đánh mất Cam. Túc hai châu, vị tất là đã việc xấu.”
“ừm? ngươi nói xem. chuyện tốt ở chỗ nào?”
“ít nhất đã để cho chúng ta biết trước hai tên phản tặc, mà Đại tướng quân lại có thêm một nhân tài.”
“Quan điểm của ngươi ta đồng ý, đất đai đánh mất còn có thể đoạt lại, nhưng nhân tài thì không phải là lúc nào cũng đều có thể gặp được. Ngô Dung làm cho ta cảm thấy vừa vui mừng mà vừa được an ủi. người này quả thật có thể trọng dụng. nhưng mà việc của Hà Tây còn chưa dứt. đợi ta giải quyết xong người Đại Thực, ta sẽ làm cho bọn họ khó mà chịu nổi. lấy đi như thế nào. bèn phải trả về cho ta thế ấy.”
Lúc này, Lý Quang Bật bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền cười nói: “Nói đến nhân tài. ta lại nghĩ tói một chuyện, có một vị văn sĩ họ Lưu, nói là từ Trường An đến nương nhờ ngài, không ngại đường xa ngàn dặm, một lòng muốn đi Sindh tìm ngài, nhưng lại ngã bệnh tại A Hoãn thành, người này quả nhiên là kẻ sĩ nhưng mà thật sự có chút kiến thức.”
“Hắn có kiến thức gì vậy?”
“Hắn nói Thánh Thượng tất nhiên sẽ phải động thủ đối với Hà Tây, ngài thân chinh Sindh mà không ở An Tây, chỉ sợ khó có thể vãn hồi nguy cơ của Hà Tây.”
Lý Khánh An ngẩn ra. vội vàng hói: “Người này đang ở đâu?”
“người này ở ngay tại A Hoãn thành, dưỡng bệnh gần một tháng, bệnh cũng sắp khỏi rồi, lại nói muốn đi Sindh tìm ngài.”
“Mau dẫn người này tới gặp ta!”
Vào thành rồi. Lý Khánh An ngủ lại ở hoàng cung Nguyệt Thị, lát sau, Lý Quang Bật dẫn một người tới gặp Lý Khánh An.
Lý Khánh An thấy người này tuổi ước chừng ba mươi bốn. ba mươi lăm. có lẽ do bệnh nặng vừa mới khói, thân thể có vẻ rất gầy yếu. liền cười nói: “Nghe nói ngươi muốn đi Sindh tìm ta?”
Người nọ vội vàng bước lên phía trước khom người thi lễ: “Hạ quan tham kiến tiết độ sứ Đại tướng quân!”
Lý Khánh An ngẩn ra: “Ngươi là quan viên?”
“Hạ quan là Tây thị thường bình thự thự lệnh, nhưng đã từ đi chức quan, không ngại ngàn dặm xa đến An Tây tìm tiết độ sứ Đại tướng quân cầu tuyến.”
Lý Khánh An gật gật đầu, xua tay cười nói: “Tiên sinh mời ngồi!”
Văn sĩ nghiêng người ngồi xuống, Lý Khánh An lại hỏi: “Xin hỏi tiên sinh quý tánh?”
Văn sĩ lúc này mới nhớ tói rằng mình đã không có báo danh, vội vàng áy náy nói: “Tại hạ họ Lưu tên Yến, tự Sĩ An, người Tào Châu.”
“Lưu Yến?”
Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ tới người này hình như cũng là nhân vật nổi tiếng thời Trung Đường, với tài giỏi về quản lý tài sản mà lưu danh sử sách, nhưng mà quá nhiều những danh nhân thời Trung Đường đối với Lý Khánh An đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn thậm chí ngay cả bọn người Đỗ Phủ, Vương Duy vân vân cũng lười đi tìm, ý niệm trong đầu chỉ chợt lóe rồi biến mất, hắn liền cười nói: “Ta nghe Lý tướng quân nói, tiên sinh đã có thể biết trước việc của Hà Tây, đó là vì sao vậy?”
Lưu Yến cũng đã nghe nói đến biến cố của Hà Tây, hắn vẫn là chậm một bước, trong mắt không khỏi có chút ảm đạm. bèn thở dài nói: “Kỳ thật triều đình nguy cơ tứ phía, họa ngoại xâm đầy rẫy. Phía bắc có An Lộc Sơn lòng lang dạ sói, bên trong lại có Ngô vương. Kinh vương, Thục vương dòm ngó đến xã tắc, binh khí sẵn sàng mà đánh nhau, người trong triều cũng đều cho rằng tất cả họa ngoại xâm thì An Lộc Sơn là mối họa đáng lo nhất. Thánh Thượng muốn trừ khử An Lộc Sơn trước nhất, nhưng hạ quan lại cho rằng, Thánh Thượng nhất định sẽ ra tay với Đại tướng quân trước, tất nhiên sẽ đánh Hà Tây trước.”
Đó chính là gút mắc mà Lý Khánh An không tài nào hiểu nổi, hắn lập tức tinh thần phấn chấn, vội vàng dặn dò tả hữu nói: “Mau dâng trà lên cho tiên sinh!”
Tả hữu thân binh dâng một ly trà lên, Lưu Yến nâng chung trà lên, uống một ngụm trà. lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Đại tướng quân nhất định rất kỳ quái, Thánh Thượng vì sao lại nóng lòng đánh Hà Tây, trên thực tế đó là mối họa do đồng bạc An Tây gây ra.”
‘Đồng bạc An Tây?’ Lý Khánh An có chút khó hiểu, chính mình đưa một lượng lớn đồng bạc vào Trung Nguyên, đó là chuyện tốt mà, cũng như thời Minh Thanh với lượng lớn bạc trắng chảy vào vậy, có thể gia tăng tài phú một cách mạnh mẽ, làm thế nào mà lại trái lại gây ra mầm tai vạ nhỉ? nhưng hắn không có hỏi nhiều, nói: “Tiên sinh xin hãy nói tiếp đi!”
“Mấu chốt là hiện tại trong Tả Tàng cất giữ số tiền đồng không đến ba mươi vạn quan, hiện tại vấn đề tài chính của triều đình vô cùng quẫn bách, ngay cả chức quan từ thất phẩm tiểu quan như hạ quan đây cũng đã bị nợ hai năm lương bổng, mà tiền thuế của những nơi giàu có như Giang Hoài, Kinh Tương, Ba Thục, Hà Bắc, Hà Đông này lại không thể vận chuyển vào kinh được. Thánh Thượng vì muốn gom tiền đã mau gấp đến muốn điên lên rồi…”
“Đợi một chút!” Lý Khánh An cắt ngang lời nói của hắn. kỳ quái nói: “Triều đình không phải có công bộ, tướng tác giám hay sao? Bên trong có quan tượng mấy vạn người, bọn họ có thể đốt chế đồ sứ. chế tạo giấy, có thể bán cho An Tây, ta trả cho hắn đồng bạc thực sự, như vậy không phải đã có tiền rồi hay sao? Làm thế nào mà lại hết đường xoay sở?”
“Việc mà Đại tướng quân nói đã là chuyện xưa rồi.”
Lưu Yến cười khổ một tiếng nói: “Hiện tại ngoại trừ quân khí giám còn có một số quan tượng ra, làm sao còn có các thợ thủ công khác nữa. họ đều đã tự mưu sinh rồi. Cho dù có quan tượng, không có tiền mua nguyên liệu cũng là uổng công, vốn dĩ quan phủ địa phương còn có một chút hàng hóa loại nhẹ như tơ lụa còn tồn trong kho, nhưng đã sớm bị Dương Quốc Trung bán sạch rồi, đổi lấy những gấm đắt cũng đã bị tiên đế tiêu xài hoang phí sạch trơn rồi. Hạ quan thường đến Tả Tàng và các kho của quan phú tại Quan Trung, cũng đều đã là trống rỗng cả rồi. Hiện nay tình hình của Đại Đường là dân giàu quan nghèo, dân ở đây không phải là thảo dân bình thường, mà là các tôn thất quyền quý, danh môn hào phú. nghe đồn chỉ nội Quắc Quốc phu nhân thôi đã có không dưới ngàn vạn quan tiền tài. Triều đình nghèo đến rỗng không, bọn quyền quý lại giàu đến chảy mỡ. Thánh Thượng cần tiền để chiêu binh mãi mã, nhưng trong tay lại không có tiền, làm sao đây?”
“Thái thượng hoàng đó không phải cùng Dương gia có cừu oán sao? Làm thịt Dương gia, tiền không phải đã cuồn cuộn mà chảy đến sao?” Lý Khánh An có chút khinh thường nói.
“Sự việc không phải đơn giản như vậy, Thôi quý phi của Thánh Thượng bèn là con gái của Hàn Quốc phu nhân, còn có hữu thừa tướng Dương Quốc Trung này ở đây, Thánh Thượng không dám dễ dàng động đến những quyền quý đó. Thật sự mà náo động lên. bèn có cơ hội đế cho các phiên vương mượn cớ này, bọn họ sẽ liên hợp phát binh. Bên ngoài có đại binh áp sát biên cương, bên trong có quyền quý thông đồng, thậm chí còn có thể tổ chức trang đinh nội loạn, mà binh lực của triều đình không đủ, dùng cái gì ứng đối?”
“Cho nên hắn lấy ta để khai đao, nhưng việc này và đồng bạc An Tây ta có quan hệ gì chứ?”
“Đại tướng quân có điều không biết rồi, Độ chi lang trung Đệ Ngũ Kì là bạn tốt của hạ quan. Hắn hé lộ riêng với hạ quan. Thánh Thượng từ trong nội khố của Tiên đế có được một lô bạc nén, ước chừng ba mươi vạn cân. Thánh Thượng bèn chuẩn bị dùng để phát hành tiền bạc. hàm lượng bạc là mỗi đồng bạc chứa bạc hai phần đồng tám phần, với một tiền có thể được năm mươi tiền, ở các nơi cưỡng chế hoán đổi tiền đồng, đồng thời nghiêm cấm tư nhân đúc tiền bạc. Điều này kỳ thật chính là sự biến tướng của việc phát hành đồng tiền. Như vậy bèn có thể nhanh chóng có được hai trăm bốn mươi vạn quan tiền, đế mà mộ binh, đây là biện pháp nhanh nhất thấy được hiệu quả ngay. Nhưng bởi vì đồng bạc An Tây tồn tại với một lượng lớn. khiến cho phương pháp tiền mới của Thánh Thượng không thể thi hành được.”
Lý Khánh An đại khái có chút hiểu ra rồi. liền cười nói: “những nén bạc đó của hắn cũng là do ta tặng cho tiên đế, nhưng mà ta còn có chút hoài nghi, đồng bạc An Tây của ta có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao?”
“ảnh hưởng tương đối lớn!”
Lưu Yến thở dài nói: “Hạ quan là Thường bình thự thự lệnh, làm sao mà không biết được sự quan trọng của đồng bạc An Tây. Lúc mới bắt đầu. đồng bạc An Tây chủ yếu là bị cất giấu, lưu thông thật không lớn. Nhưng sau này càng ngày càng nhiều, các nơi đều xuất hiện cả rồi, thì bắt đầu lưu thông với lượng lớn. Hiện nay đã trở thành đệ nhất tiền tệ của Đại Đường. Chính vì sự tồn tại của nó. tiền bạc mà trước đây tiên đế đã đúc. vốn dĩ là một đồng xem như một trăm văn. nhưng hiện tại trên thị trường chỉ đáng giá năm văn. tuyệt đại đa số cửa tiệm còn không chịu thu. Còn về phần tiền bạc kém chất lượng mà những người khác đúc, lại càng không có người hỏi han tới nữa. người Trường An mua gạo cũng không thu. Thử hỏi. dưới tình huống như vậy, tiền bạc mà một đồng tương đương năm mươi văn của Thánh Thượng làm sao có thể phát hành được chứ? cưỡng chế hoán đổi tiền đồng chỉ có thể làm cho thiên hạ đại loạn mà thôi. Cho nên Thánh Thượng nhất định phải ngăn chặn đồng bạc An Tây chảy vào, một khi nơi phát nguồn của đồng bạc An Tây được ngăn chặn, tiền bạc mới sẽ nhanh chóng đem đồng bạc An Tây đẩy lùi ra khỏi thị trường. Đại tướng quân hiểu chưa? Cái này gọi là đồng tệ kém đẩy lui đồng tệ tốt. chỉ có khống chế lấy Hà Tây, mới có thể ngăn chặn được đồng bạc An Tây.”
‘Thật sự là ếch ngồi đáy giếng!”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: “Thiên hạ rộng lớn. hắn nghĩ rằng lấy được Hà Tây thì có thể ngăn chặn đồng bạc của ta sao? Ta có thể mượn đường Thồ Phồn, có thể mượn đường Hồi Hột. thậm chí ta có thể từ Punjab rời bến. đi đường biển đến Quảng Châu, hắn có thể chặn được sao? Từ những hành động và lời nói của hắn ở đông cung, ta còn tưởng rằng hắn chính là một vị hoàng đế lấy dân làm gốc chứ. xem ra sau khi đăng cơ rồi, vẫn là cá mẻ một lứa. không dám động quyền quý lấy một sợi lông, chỉ dám lấy dân chúng sức yếu thế cô mà khai đao.”
Lưu Yến cúi đầu thở dài một tiếng. nói: “Hạ quan vốn dĩ cũng cho là như thế, hạ quan kỳ vọng rất cao vào hắn. nhưng hắn đăng cơ không đến nửa năm. liền muốn biến tướng phát hành đồng tiền lớn. đoạt lấy tài phú của dân chúng sức yếu thế cô, khiến cho hạ quan vô cùng thất vọng. cho nên hạ quan bỏ đi chức quan thấp hèn đó, đến An Tây nguyện vì Đại tướng quân dốc sức.”
Nói xong. Lưu Yến đứng lên khom người đến sát đất: “Thần Lưu Yến nguyện vì Triệu vương điện hạ dốc sức. khẩn cầu điện hạ thu dụng.”
“Tốt! Tốt!” Lý Khánh An vui vẻ nhận lời: “Tiên sinh có thể tạm thời làm mưu sĩ của ta. thay ta trù hoạch tiền lương cho An Tây.”
(Trong lịch sử Lý Hanh đăng cơ một năm. liền chọn dùng biện pháp Đệ Ngữ Kỳ, thi hành trọng luân càn nguyên tiền, một đồng tương đương năm mươi tiền, bóc lột tiền của dân. gom góp quân phí. ở đây mượn dùng sự thật lịch sử mà thay đổi đi chút ít.)