Bùi phu nhân giận dử quát, bà quay đầu lại phía lầu thêu nói: “Con mau quay về cho ta, Thay quần áo khác, rửa mặt sạch sẽ, sau đó đến gặp ta!”
Minh Châu không dám cãi lời mẹ, đành vội quay vào phòng, Vừa vào đến, nàng vừa bin môi vừa thay áo quần, Nha hoàn cũng chạy đến đưa nước ấm đê nàng rửa mặt.
Lúc này, Mình Nguyệt mới đẩy cửa đi vào, Nàng thấy muội muội mặt không vui, bèn cười nói: “Sao, không muốn xem mắt à?”
“Muội mới không thèm! Chẳng qua là mặc cho đẹp để cho lọt vào mắt xanh của gã đàn ông kia, sau đó lấy muội như đã ban một ơn huệ lớn lao, mẫu thân mới thấy vui, còn muội thì sống chết mặc bay!”
Minh Nguyệt nghe khẩu khí của muội muội có phần quá khích, liền dịu giọng khuyên bảo: “Muội đừng nói thế, mẫu thân đều vì muội cả thôi, Năm nay muội đã mười bảy tuổi rồi, quả thật đã đến tuổi phải xuất giá.
Hơn nữa người hôm nay đến là Lư tam công tử, nhân phẩm và tài hoa đều xuất chúng, lại là huyện thừa La Xuyên, môn đãng hội đối với nhà ta, là một cặp trời sinh với muội đấy.”
“Áy! Áy! Áy! Môn đăng hộ đối?”
Minh Châu rú lên vài tiếng quái gỡ, lại lườm chị mình lại: “Tỷ còn dám nói là môn đãng hộ đối, Vậy lúc trước Triệu Thụy Mình kia không phải môn đăng hộ đối lắm sao? Vậy sao tỷ không thèm đếm xia đến hắn, bây giờ tỷ đã ra khỏi biển lửa, được gả cho một đức lang quân như ý rồi, lại muốn đi hại muội muội này ư? Tỷ có còn là tỷ tỷ của muội không?”
Minh Nguyệt bị nàng phản bác cho ử họng không thốt lên lời nào, Mãi một lúc sau mới nói: “Quan trọng là nhân phẩm, Tên Triệu Thụy Mình kia nhân phẩm bất đoan, hắn trong nhà rõ ràng đã có vợ con, mà còn muốn giấu, Người như thế này không thể lấy, Lư tam công tử thì khác, vì gia giáo nghiêm ngặt, ta trước gặp hắn trong thi xã một lần, quả thật không đến nỗi!”
“Hừ! Tên Triệu Thụy Mình ấy về sau mới biết được hắn đã có vợ, thế mà trước đó mẫu thân cứ nói hắn nhân phám không tồi, lúc ấy tỷ không phải cũng đòi sống đòi chết đó sao? Sao bây giờ tỷ lại nói Lư tam công tử kia nhân phẩm không tồi, vậy sao lúc đầu tỷ không lấy hắn ta đi? Bản thân tỷ cũng không muốn làm thế sao lại còn ép muội làm, muội ử chịu đâu!”
Minh Châu tuy nói dỗi, nhưng Minh Nguyệt nghe cũng có lý, Tên Lư Nghị Trung ấy thật sự là người thế nào, nàng cũng không rõ lắm, chỉ thấy hắn xuất thân danh môn, nên nghe chắc nhân phẩm không đến nỗi nào.
Nhưng một khi muội muội lấy lầm người, thì xem như bị hủy hoại cả đời người, Nàng là tỷ tỷ, việc này nên suy nghĩ kỹ giúp muội muội.
Nàng nghĩ một lúc bèn cưới nói: “Nếu muội không nguyện ý, vậy thì giả bệnh vậy! Đợi qua khỏi hôm nay, chúng ta sẽ điều tra lại tình hình của hắn, nếu thật sự không được, thì từ chối.”
Minh Châu thấy tỷ tỷ cuối cùng cũng chịu đứng về phía mình không khỏi tinh thần phấn chấn đáp: “Vờ bệnh không được, vừa rồi mẫu thân đã thấy muội, mẫu thân nhất định không tin đâu.”
“Vậy muội muội có cách gì?”
Minh Châu chớp chớp mắt ghé sát vào tai tỷ tỷ thỏ thẻ vài câu, Minh Nguyệt vỗ đầu nàng, cười nói: “Cái đứa ranh ma này, sau này thế nào cũng bị mẫu thân mắng ta chết, Ta không giúp muội đâu!”
Nàng lại ôm chằm lấy tay tỷ tỷ làm nũng: “Tỷ tỷ yêu quý, giúp giúp muội đi mà! Tỷ có thể lấy được đức lang quân như ý không phải cũng do muội không quản ngại đường xa vạn dặm chạy đến Bắc Đình đó sao? Sao tỷ tỷ lại có thể vong ơn bội nghĩa thế này?”
Minh Nguyệt nghe nàng lại lôi nợ cũ ra nói, bất đắc dĩ, đành phải nhận lời. “Thôi được! Ai bảo muội là muội muội ta? Ta chi giúp muội lần này thôi nhé!”
Minh Châu mừng rỡ nhảy cẩng lên, nàng vội nói: “Thời gian không nhiều nữa, chúng ta phải chuẩn bị sấp rút thôi!”
Trong phòng khách nhỏ của nhà Độc Cô, Lư Nghị Trung đến xem mắt đã có mặt, Lư Nghị Trung là con trai của Thái thú Ngụy Châu Lư Huy, là tứ đệ của thế gia trử danh Đại Đường Lư gia, năm này vừa hai mươi ba tuổi.
Hắn trông khỏi ngô tuấn tú, tuy chưa thi được công danh, nhưng học thức không tồi, Năm trước thông qua gia tộc hắn đã được chức huyện thừa La Xuyên huyện Ninh Châu, Có thể nói, hắn niên thiếu đắc chí, là nhân vật khá nôi trội trong số các thiếu niên lang tại Trường An.
Người như hắn có thể nói là rất được chào đón trong tình trường Trường An, nhà nào cũng tranh nhau muốn gả con gái cho hắn, Hắn cũng là người tình trong mộng của vô số thiếu nữ.
Lư Nghị Trung nhân phẩm cũng đoan chính, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là có phần cao ngạo, Cũng khó trách, cháu đích tôn trong một thế gia như hắn, điều kiện bản thân cũng ưu tú, tuổi lại trẻ, kiêu ngạo cũng là lẽ thường tình.
Hôm nay hắn phụng mệnh của mẫu thân đến Độc Cô gia xem mắt, vốn dĩ mẫu thân hắn cũng định đến đây chung với hắn, nhưng do nhà có việc, đành để hắn đến một mình, Lưu Nghị Trung rất lễ phép trả lời từng câu hỏi của Bùi phu nhân.
“Mấy ngày trước cô tổ nương qua đời, hôm nay là ngày thử bảy đầu tiên, mẫu thân phải cùng phụ thân đến Thôi gia chịu tang, nên không thể đến được.”
“ồ! Hóa ra lão phu nhân đã qua đời.” Bùi phu nhân thở dài nói: “Lần này Thôi gia lại mất đi một trưởng bối gia tộc.”
Lư Nghị Trung vừa uống một ngụm trà, vừa dò hỏi: “Phu nhân, không biết Minh Châu hôm nay có nhà không?”
Tuy Minh Châu cũng khá nổi tiếng trong số thiếu nữ Trường An, nhưng hắn lại chưa được gặp, Hắn chi biết Minh Nguyệt, Đấy là một đại mỹ nhân nối tiếng của Trường An thành này.
Hắn cũng từng có ý với Minh Nguyệt, nhưng nhát kiếm ấy của Lý Khánh An, đã cắt đứt hết tơ tưởng của hắn cũng như của tất cả các nam tử ái mộ nàng, Có điều, Minh Nguyệt xinh đẹp nhường ấy, muội muội của nàng cũng không kém đến đâu được, Nghĩ thế, Lư Nghị Trung liền vội vã đến xem mắt, hi vọng có thể gặp được một thiếu nữ đẹp như tiên.
Bùi phu nhân cũng khá ung ý Lư Nghị Trung, tuổi còn trẻ đã kiến thức uyên bác lại biết lễ phải trái, người vô cùng điềm đạm, Lần trước Triệu Thụy Mình bà đã sơ suất, nên giờ đối nhân xử thế việc gì cũng không thể dễ dàng đưa ra kết luận.
Cả Lư Nghị Trung này cũng thế, tuy của khỏi ngô tuấn tú. nhưng không biết nhân phẩm có như mẫu thân hắn đã giới thiệu không. Trong đại yến tiệc năm mới, Bùi phu nhân đã ngồi chung với Lư phu nhân, hai ngươi nói về hôn sự của con cái, mới quyết định sắp xếp buổi ra mắt này.
Hôm này Lư Nghị Trung sẽ đến nhà đảng gái, nếu song phương vừa ý, Bùi phu nhân sẽ dẫn theo con sái đến Lư gia, để Lư gia được gặp Minh Châu, Nếu hai bên đều đồng ý cuộc hôn nhân này xem như đã được định.
Bùi phu nhân thấy Lư Nghị Trung hỏi về Minh Châu, trong lòng không khỏi sốt ruột, Minh Châu thay áo gì mà lâu thế? Không lẽ con nha đầu đấy lại trốn rồi ư?
Lúc này, bà bỗng thấy trưởng nữ Mình Nguyệt đang lấp lo sau bình phòng ở cửa bên vẫy tay với mình, liền nhìn Lư Nghị Trung cười nói: “Công tử xin ngồi chờ cho phút chốc, ta đi vào giục Minh Châu nhanh lên!”
“Bùi phu nhân xin cứ tự nhiên, cháu sẽ kiên nhẫn chờ đợi.”
Bùi phu nhân đứng dậy đi ra phía cửa bên, Bà nhăn mày hỏi Minh Nguyệt: “Muội muội con sao vẫn chưa đến? Con đi hối nó ra nhanh đi!”
“Mẫu thân, muội muội đang trang điềm, sẽ ra ngay thôi ạ! Con có chút việc tìm mẫu thân.”
“Có việc gì? Không thể tối mới nói được sao?”
“Tối sẽ không kịp nữa, việc này gấp lắm.”
Bùi phu nhân cũng ho do dự, Tuy Minh Châu đương đi xem mắt, nhưng hôn sự của con sái lớn lại liên quan đến vận mệnh của cả Độc Cô gia, việc không thể xem nhẹ, nên Bùi phu nhân cũng không sơ ý.
Nếu Minh Châu đang trang điểm, chắc trong một lúc cũng không thể xong, Bà gật gật đầu quay sang nói với nha hoàn Hố Phách ở sau: “Ngươi đi tìm Minh Châu, trực tiếp dẫn nó đến phòng khách nhỏ gặp Lư công tử, đừng đế nó trốn, hiền chưa?”
“Vâng!”
Thi lễ xong, Hổ Phách vội chạy đi, Bùi phu nhân lúc này bèn quay sang nói với Minh Nguyệt: “Đi thôi! Đến chỗ ta nói chuyện!”
Hai mẹ con nhanh chân đi về phía nội trạch, Ngay lúc hai người vừa đi khỏi, Minh Châu bèn từ trúc lâm không xa thò đầu ra, Nàng phải canh chừng cho Hồ Phách đã đi xa mới dám đi ra.
Nàng quả thực chi trang điểm nhẹ, cũng đã thay một bộ váy chính thức đoan trang, chỉ là trên tay nàng đang cầm bình rượu, Đây là chiếc bình rượu dáng hồ lô từ ngọc, do tồ phụ đã qua đời để lại mà tổ nương đã tặng nàng, có thề đựng đến hai ba cân rượu.
Nàng mở nắp bình ra, nốc òng ọc vào miệng: “Phụt!” Sau đó nàng lại tự phun vào áo váy của mình, Nàng ngửi ngửi áo váy, sau mới mãn ý gật đầu đóng nắp bình lại, Sau nàng lại lấy một hộp son màu đỏ sậm ra trét đầy lên mặt và cổ mình. Xong xuôi mọi việc, nàng mới lảo đảo đi vào phòng khách nhỏ.
Trong phòng khách, Lư Nghị Trung đương tay cầm chén trà. lòng đầy hồi hộp dõi về phía cửa, Bỗng nghe tiếng “crắc!” từ phía cửa vang lên, hình như có ai đó đụng vào bình phong, khiến nó lung lay như sắp sập xuống làm Lư Nghị Trung phát hoảng mà xém bỏ cả chén.
“Ôi thư sinh bạch diện này từ đâu đến thế này?”
Một mùi rượu sốc vào mặt, trước mặt Lư Nghị Trung là một thiếu nữ say bí tỉ, Tuy nàng quả thật xinh đẹp, nhưng áo quần xộc xệch, hai búi tóc song hoàn vọng tiên thì một cái đã bưng ra, xõa đầy trên vai, Mắt nàng đã say, mặt đò bừng của người say, thậm chí cả cổ nàng cũng đỏ bừng.
Nghe nàng gọi mình là bạch diện thư sinh, lòng hắn quả thật không vui, bèn trầm mặt lại nói: “Cô nương là ai? Sao lại có thể vô lễ đến thế?”
“Ta là ai? Hừ Minh Châu hừ một tiếng xong bèn ngang nhiên khoanh chân ngồi xuống như một kẻ hạ nhân, Nàng ngồi ngay chỗ của mẫu thân, Thông thường chỗ ngồi của trường bối, vãn bối như Minh Châu chi được phép ngồi dưới.
Lư Nghị Trung chau mày, vừa định nhắc nhở nàng đã ngồi không đúng chỗ, thì bỗng nhiên hắn trợn tròn mắt. thấy nàng nhấc bình rượu lên, nốc liền vài miệng “òng ọc”! Đã thế nàng còn “Ợ!” một tiếng rõ to, Mùi rượu sặc mũi xộc đến.
Nàng lớn tiếng đưa tay khịt khịt mũi, xong bèn lấy tay áo mình lên lau, Giọng nàng vẫn như củ nói: “Ngươi chính là Lư tiểu tử đó ư? Ta là Minh Châu đây, là người sẽ xem mắt cùng ngươi, Ngươi thấy ta thế nào? Đẹp đúng không? Có người nói ta đẹp như tiên sa, ngươi thấy thế nào?”
Lư Nghị Trung há hốc mồm, hắn còn chưa bao giờ uống đến mức này, còn chưa bao giờ lê thê, vô liêm si như nữ tử này, ả ta dám nói mình đẹp tựa tiên sa! Hắn chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, cổ họng ứ lại không thốt lên được lời nào, Hắn nghĩ thầm: “Đây chính là Minh Châu của Độc Cô trong truyền thuyết ư? Quả nhiên là rất đặc biệt!”
Ráng nén nhịn phản cảm trong lòng, hắn khuyên nhũ: “Minh Châu cô nương, phụ nữ uống rượu là không tốt, thôi nàng cũng đừng uống nữa!”
Minh Châu lườm hắn một cái, say xin lẩm bầm: “Rượu là bạn tốt nhất của ta, từ lúc mười tuổi, mỗi ngày ta đều phải uống ba bình, Không có rượu ta không thể sống, Đàn ông có thể không cần, nhưng rượu không thề không có.”
Nàng lại ợ một tiếng rõ to, nheo mắt nhìn Lư Nghị Trung nói: “Bạch diện thư sinh, ngươi muốn lấy ta, thì phải để ta uống rượu, Để ta uống rượu no say, ta sẽ đi ngủ, Còn ngươi? Muốn làm gì thì làm, ta mặc kệ, thế không phải tốt sao?”
“Minh Châu cô nương, ta cảnh cáo nàng lần cuối, không được gọi ta là bạch diện thư sinh, nghe rõ chưa?”
“Úi! Còn giả vờ lễ nghĩa nữa ư? Được! Ta sẽ không gọi ngươi là bạch diện thư sinh, Bạch diện thư sinh, vậy ta nên gọi ngươi là gì? Hay để ta suy nghĩ một tí! À, phải uống một ngụm rượu đã rồi tính!”
Vừa nói, Minh Châu lại nhấc bình rượu lên nốc vài miếng, Lúc này, hơi rượu thật sự dần dấy lên người nàng, Nàng bỗng giơ tay chỉ vào Lưu Nghị Trung cười ha hả: “Đúng rồi. ta gọi ngươi là Tiểu Lư Nhi, một cái tên hay làm sao! Nó khiến ta nghĩ đến con lừa nhỏ của ta, các ngươi đúng là hai anh em ruột thịt!”
Lư Nghị Trung không còn nén nhịn nổi, Hắn đứng phắt dậy giận dừ nói: “Minh Châu cô nương, cô nương nói chuyện khách sáo một chút!”
Minh Châu vỗi đùi cười ha hả nói: “Được! Được! Con lừa nhỏ của ta giống ngươi, vậy được chưa?”
Nàng đặt bình rượu xuống, hai tay đặt lên đầu, kéo dài mặt ra họ tiếng kêu sang sảng của lừa, ha tay trên đầu vây vẩy giả làm tai lừa nhìn hắn nheo mắt.
Lư Nghị Trung tức đến mức bốc khói, Hắn giẫm chân phẫn nộ nói: “Thôi đi!” Xong quay mình bước nước đại đi thẳng, Trong lòng hắn đầy hối hận, hấn hội vì sao mình lại nhất thời giở chứng chạy đến dự buổi xem mắt này.
Đúng là tự chuốc nhục vào mình, May mà hắn còn đến xem qua, nếu không cưới phải ả phụ nữ này, hắn sẽ thật sự hối cả đời.
Minh Châu thấy hắn đã đi trong lòng mừng rỡ chỉ muốn cười phá lên, Lúc này, men rượu đã sốc lên đến tận đầu, ngực tức khó chịu, nàng vội tựa tường đứng dậy, Nàng phải rời khỏi đây ngay, nếu để mẫu thân phát hiện thì không xong, Nàng nàng thật sự lảo đảo ra khỏi cửa, Vừa ra ngoài, nàng đã phải giơ tay bụm miệng phóng nhanh vào rừng trúc, nôn èo oẹt.
Cuộc ra mắt của Minh Châu đã kết thúc Bùi phu nhân còn chưa biết, Mình Nguyệt có kể cho bà nghe về một sự việc cực quan trọng khiến bà quên mất buổi xem mắt của Minh Châu.
Sáng nay Minh Nguyệt nhân được tin từ trong cung, Dương quý phi phái cung nữ đến mời nàng đến Hoa Thanh cung ở vài ngày, Minh Nguyệt phải thương lượng với mẫu thân đã, liền không lập tức nhận lời.
“Không được! Tuyệt không thể đi!”
Bùi phu nhân lập tức phản đối việc này, Bà là người từng trải, ba biết rõ nguy hiểm của con gái khi vào hoàng cung, Đương kim hoàng thượng háo sắc trứ danh, bà thật sự rất lo lắng rằng người này đã để ý con gái mình, Nếu một khi con gái vào cung, rất có khả năng không giữ được trinh tiết.
“Mẫu thân, kỳ thực con cũng không muốn đi, chỉ là con không biết nên làm thế nào để từ chối quý phi nương nương.”
Bùi phu nhân cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc: “Hay thế này đến tối ta sẽ nói với cung nữ, là con phải đi nghênh đón phu quân của mình, Lần trước Lý Khánh Anh không phải có đưa thư đến nói hắn đã đến Hà Tây rồi ư? Bây giờ cũng mười ngày qua đi, ta đoán hắn đang vào trong Quan Trung, Thôi thì con cứ đi đón hắn, như thế phía nương nương cũng không nói gì được.”
MỊnh Nguyệt đã hơn một năm không gặp Lý Khánh An, nhớ nhưng đã mọc thành cây cố thụ cao vút trong lòng nàng, Mười ngày trước nhận được thư của Khánh An, hắn đã qua Hoàng Hà.
lòng nàng đã sớm bay đến chỗ hắn từ lúc nào, chỉ là không dám mở miệng, Giờ mẫu thân chủ động đề xuất, nàng liền gật gật đầu, vui vẻ nói: “Được! Vậy con sẽ xuất phát liền!”
“Vậy được, ta sẽ đi chuẩn bị cho con.”
Bùi phu nhân nói xong mới nhớ ra việc xem mắt của Minh Châu, bà “Á!” một tiếng vội vã nói: “Ta phải đi xem con nha đầu đấy đã, đừng để nó phá hỏng mọi việc.”
Lúc này, Hổ Phách mới thở hổn hển chạy vào: “Phu nhân. Lư công tử đã bỏ đi mà không một lời từ biệt.”
Bùi phu nhân thừ người ra: “Đã xảy ra việc gì? Minh Châu đâu?”
“Nô tỳ không biết xảy ra việc gì, Nô tỳ đi tìm Minh Châu cô nương, lúc quay lại, thì Lư công tử đã đi mất.”
Bùi phu nhân vội hỏi: “Ta hỏi ngươi, Minh Châu đâu?”
Hổ Phách ấp úng cả ngày, mãi mới nói: “Minh Châu cô nương uống rượu say, đang ngủ phì phò trong trúc lâm!”