Tần Hải Dương lại hớp một ngụm rượu, bỗng nhiên, bầu rượu của hắn dừng lại, vểnh lổ tai lên lắng nghe bốn phía chung quanh, lúc này, phía tây bắc một đàn chim đêm đập cánh bay lên.
“Không hay rồi!”
Tần Hải Dương khẽ hô một tiếng, nhảy phóc một cái xuống tảng đá lớn, dắt ngựa đến phía sau tảng đá lớn dấu đi, Phùng Tứ Lang cũng nhảy xuống tới, thấp giọng hỏi: “Tần đại ca, xảy ra chuyện gì thế?”
“Suỵt! Đừng lên tiếng.”
Hai người tránh ở phía sau tảng đá, lúc này ở phía xa xa thấp thoáng truyền đến tiếng chân chiến mã đang lội nước, cũng có tiếng nói chuyện, Phùng Tứ Lang thò đầu nhìn ra phía xa xa, lập tức sờn cả da đầu, chỉ thấy trong rừng cây ngoài năm mươi bước, xuất hiện một đội quân Đột Kỵ Thi đông nghìn nghịt, đang vượt qua dòng suối nhỏ, hướng về phía tây bắc mà đi.
Con ngươi của Tần Hải Dương co rút lại, chu choa, có đến những hơn ba nghìn người, còn mang theo thang dài, bọn họ muốn làm gì đây?
Người Đột Kỵ Thi không có phát hiện bọn họ, trực tiếp lội qua dòng suối nhỏ, nhắm hướng tây bắc mà phóng đi, Lúc này, Phùng Tứ Lang không còn nhịn được nữa hỏi: “Tần đại ca, chúng ta phát hiện ra tình báo gì đây?”
“Chúng ta câu được một con cá lớn.”
Tần Hải Dương rất đắc ý, liền giải thích với hắn: “Thứ nhất, chim đêm cả bầy đàn kinh hãi đập cánh bay lên, điều này cho thấy chắc chắn là có đại đội nhân mã đi qua, giống như hai người chúng ta đi tới, những con chim đêm đó ngay cả cứt cũng không chịu ĩa nữa là, thứ hai xem số người, cũng không có kinh nghiệm gì, nhìn xem nhiều rồi, vừa nhìn một cái liền có thể phán đoán ra đại khái có bao nhiêu người, thứ ba xem trang bị, đệ có lẻ không biết, ta thì quá hiểu rồi.
Người Đột Kỵ Thi trước đây đều dùng những thứ trang bị rách bướm, thứ giáp da rách do chính họ tự làm.thứ cung tiễn nát do chính họ tự làm, còn đao và trường mậu điều đủ loại kiểu dáng, dài ngắn không đồng nhất, còn lúc này đây bọn họ đều mặc thống nhất một loại giáp da, cầm loại trường mậu giống nhau, cầm cung tiễn do thợ rèn đúc ra, lại còn có cả thang dài tháo ráp được, đệ nói xem là chuyện gì đây?”
“Đệ nghĩ không ra.”
“Đồ ngốc!” Tần Hải Dương vỗ vào ót hắn một cái tát tay: “Những thử đó đều là trang bị của quân Đại Thực, cho thấy người Đột Kỵ Thi đã được sự trợ giúp của người Đại Thực, còn thang dài cũng vậy, cái loại thang dài này có thể tháo ra lắp lại được, thứ Đột Kỵ Thi chỉ biết đốt phân trâu ngu ngốc đó làm không được thứ ấy đâu. cũng nhất định là do người Đại Thực chế tạo.”
“Nhưng mà, bọn họ lấy cây thang làm gì vậy?”
“Đệ đúng là đồ ngu xuẩn, lấy cây thang tức nhiên là đi công thành, đệ tưởng là làm gì, trèo tường đi trộm phụ nữ sao?”
“Thế bọn họ đi công tòa thành nào vậy?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy làm quái gì, đi theo đi là được rồi.”
Tần Hải Dương trèo lên tảng đá lớn, thu dọn lại đồ vật, hai người leo lên ngựa, đi theo dấu vết vó ngựa của người Đột Kỵ Thi, bám theo phía sau.
…
Từ hướng tây bắc của Cung Nguyệt thành, theo thứ tự phân bố năm tòa thành gồm: Phượng Mình thành, Long Uy thành, Bắc Hán thành và Di Bá thành, năm tòa thành trì hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành góc chi viện lẫn nhau, liên kết thành tuyến phòng ngự chiến lược, trong năm tòa thành trì đó, Nguyệt Cung thành là chủ thành đóng quân, cũng là cửa lớn tiến vào Bắc Đình, có ý nghĩa chiến lược quan trọng nhất, còn Phượng Mình thành là tòa thành cách Toái Hiệp gần nhất, là căn cứ hậu cần cho việc tiến công Toái Hiệp.
Mà trong năm tòa thành trì này, binh lực ít nhất chính là Bác Hán thành, nằm ở ven sa mạc phía nam Di Bá Hài, trước mắt trong Bắc Hán thành tông cộng có hơn năm trăm binh sĩ, chủ tướng trong thành là Nam Tề Vân, ở trận chiến đầu tiên của Toái Hiệp, hắn lập công huân rất lớn, được phong làm trung lang tướng, ngoài hắn ra, trong thành còn có một nhân vật quan trọng, đó chính là quân sư Nghiêm Trang của Lý Khánh An.
Nghiêm Trang là từ Di Bá Hải khảo sát trở về, trên đường đi qua Bắc Hán thành, lúc đi qua sa mạc vết thương cũ ở chân lại tái phát, bèn tạm thời ở lại Bắc Hán thành chữa thương.
Nam Tề Vân sở dĩ ở Bấc Hán thành, là kết quả của năm rồi Phong Thường Thanh tẩy trừ quân Bắc Đình, hắn là tâm phúc của Lý Khánh An, sau khi Phong Thường Thanh nắm giữ Bắc Đình, hắn liền từ Hàn Hải quân binh mã sứ bị biếm truất tới Bắc Hán thành, mà Lôi Vạn Xuân thì bị biếm truất đến Di Bá thành làm thành chủ.
Sau khi Lý Khánh An khôi phục quyền lực, lại bận rộn việc thu quyền An Tây và chuẩn bị cho trận chiến Toái Hiệp suốt, nên tạm thời chưa thể lo đến việc của hắn và Lôi Vạn Xuân.
“Nam tướng quân, sứ quân đánh trận Toái Hiệp lần hai này, áp lực rất lớn, chiến lược Hà Trung của ngài có thể thực thi thành công hay không, phải xem trận chiến đầu tiên này, trận chiến đầu tiên thắng lợi, triều đình ủng hộ ngài.
Trận chiến đầu tiên nếu thất bại, phe phản đối trong triều đình sẽ nhảy ra ngang ngược chỉ trích, cho nên dù trên miệng ngài nói không đem Đô Ma Chi để ở trong lòng, nhưng trên thực tế ngài coi trọng nó hơn so với bất kỳ ai khác, ngươi xem ngài điều binh liền biết, không chỉ có đem quân Bắc Đình đặt hết cả lên, quân An Tây cũng từ phía nam trợ chiến, ngài vốn muốn vận dụng hỏa dược, bị ta khuyên dừng lại.”
“Tại sao thế?” Nam Tề Vân có chút kỳ quái: “Vận dụng hỏa
dược, không phải là nắm chắc phần thắng lợi lớn hơn sao?”
“Hỏa dược phải ở lúc then chốt mới có thể sử dụng, giống như đối với trận chiến có tính chất quyết định thắng thua với Đại Thực chẳng hạn, sử dụng quá sớm, sẽ làm Đại Thực có sự phòng bị trước.”
Nam Tề Vân yên lặng gật gật đầu, Nghiêm Trang nói rất có lý, Đô Ma Chi mặc dù đau đầu, nhưng còn không đến nỗi phải dùng đến hỏa dược, hắn vừa định cáo t, thấy Nghiêm Trang hình như còn điều gì muốn nói ra, liền ở một bên chờ đợi.
Nghiêm Trang đã miễn cưỡng có thể đi lại được rồi, chỉ là bị khập khiễng, thành một người thọt chân, đây đã là sự khôi phục cực hạn rồi, hắn ở trong phòng đi lại vài bước, vô cùng lo lắng mà thở dài, nói: “Thật ra điều ta lo lắng nhất chính là trong triều, lần này điều quân Thiên Uy đến An Tây, tuy rằng binh lực An Tây đã được tăng cường, nhưng sứ quân cũng bởi vậy mà bất hòa với Ca Thư Hàn.
Còn có An Lộc Sơn, An Tư Thuận, cũng đều có mối hận cũ với sứ quân, lại thêm Dương Quốc Trung là đối thủ trong triều nữa, tình thế của sứ quân ở trong triều rất nguy cấp đấy!”
“Nếu đoạt lại Toái Hiệp, mở rộng ranh giới sang phía tây, không để cho bọn họ quơ được nhược điêm, không phải là đã không có chuyện gì nữa sao?” Nam Tề Vân có chút không phục.
Nghiêm Trang cười khổ một tiếng nói: “Sự tình nào có đơn giãn như ngươi nghĩ như vậy đâu, công cao át chủ đạo lý này ngươi hiểu không? Kết cục của Vương Trung Tự ngươi đã thấy rồi đó sao? Lần trước sứ quân chỉ là bị biếm truất Liễu Châu, nếu tương lai sứ quân thật sự đánh bại Đại Thực, mở rộng ranh giới phía tây của Đại Đường, lại có tiểu nhân trong triều dèm pha, ta dám nói, Thánh Thượng sớm muộn gì cũng sẽ nhất định giết ngài mà thôi!”
Nam Tề Vân cả kinh, vội la lên: “Thế có biện pháp nào có thề tránh được không?”
Nghiêm Trang nhìn chằm chằm xuống mật đất, trong mắt không ngừng toát hiện ra sự mâu thuẫn trong nội tâm, hắn biết có một biện pháp có thể, nhưng mà hắn cho tới bây giờ vẫn không dám nói ra, đây không phải là chuyện ăn nói khuếch đại, việc này liên quan đến gia đình và tính mạng của hắn Nghiêm Trang, liên quan đến gia đình và tinh mạng của Lý Khánh An.
Càng quan hệ đến thiên thiên vạn vạn gia đình và tính mạng của tướng sĩ Bắc Đình, hắn không thể nói, ít nhất không đến vạn bất đắc dĩ hắn không dám nói ra hai chữ kia, hắn nhìn thoáng qua Nam Tề Vân, thấy hắn vô cùng kỳ vọng mà nhìn mình, sau một lúc lâu, hắn mới từ từ nói: “Nếu thật sự tới bước đó rồi, kẻ mưu sự không chỉ ở người, mà còn ở trời nữa.”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói gấp rút: “Nam tướng quân!”
“Chuyện gì?” Nam Tề Vân quay người lại hỏi.
“Thám báo Tần Hải Dương đã trở lại, mang đến tình báo khẩn cấp.”