Lý Khánh An lúc này trong lòng vô cùng nghi hoặc. Hắn là bị phân đến Dương Châu, tại sao lại trùng hợp như vậy? Lại là Dương Châu. Không lẽ đây Quả thật chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hắn cảm thấy chắc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Điều biên tướng đi Giang Hoài luyện binh là một việc đại sự, sẽ không dùng đại sự như thế mà cố tình sắp xếp minh đi Dương Châu.
“Thất Lang, đệ nói thử xem?” Bạch Nguyên Quang thấy hắn có chút thất thần, lại nhắc nhở hắn nói.
Lý Khánh An lúc này mới kịp phàn ứng. hắn cười nói: “Thất Lang đang nghĩ. nói không chừng Thất Lang có thể kịp làm một trận với quân Phạm Dương.”
“Không thề nào!” Bạch Nguyên Quang lập tức Phủ nhận ý kiến của hắn.
“Trên bố cáo nói rất rõ, hai người là đi vào mùng chín tháng giêng, đúng lúc trận đấu của quân Phạm Dương cũng là mùng chín tháng giêng, hai người buổi sáng còn phải đi Binh bộ lo việc đại loại như thú tục, làm sao có thời gian tham gia trận đấu.”
Lúc này Lý Tự Nghiệp tiếp lời cười nói: “Nói không chừnạ thật sự có thể, dù sao cũng là mùng chín đi. cũng không có quy định thời gian cụ thế, ban đêm đi cũng Phủ hợp với quy định Binh bộ, còn việc đi Binh bộ lo thủ tục, ta có thể giúp Thất Lang làm xong nốt luôn.”
Nghe xong lời nói của Lý Tự Nghiệp, mắt của mọi người đều sáng lên. Nếu có thể trước khi đi loại đi đội Phạm Dương, thế thì sau khi giết vào trận quyết chiến, họ cực kỳ có khả năng sẽ đụng đội Vũ lâm quân. Truyện “Thiên Hạ “
“Tự Nghiệp nói đúng!”
Đoàn Tú Thực cười nói: “Chỉ cần giết được đội Phạm Dương – đối thủ lớn nhất này, phía sau chúng ta dễ đánh hơn rất nhiều. Còn về đội Vũ lâm quân, nói thực ta không đánh giá cao họ. Lần trước họ đoạt quán quân không có nghĩa là thực lực họ lớn mạnh. Đối phó họ, ta nắm chắc bày phần thắng. Mấu chốt chính là ở quân Phạm Dương, ta đoán là họ cũng sẽ toàn bộ ra trận, đây sẽ là trận chiến khó khăn lớn nhất.”
“Mọi người nghỉ ngơi sớm đi! Sáng mai còn phải đánh một trận với đội Kim Châu, tuy là đội yếu. nhưng cũng không thể có chút lơ là được.”
Mọi người lũ lượt đứng dậy tàn đi, Lý Khánh An lại nói vài câu với Lý Tự Nghiệp, rồi mới đi về. Hắn phải đi đến Cao Lực Sĩ phủ an ủi ba cô gái tội nghiệp kia.
Lý Khánh An kéo ngựa vừa ra khỏi cửa lớn của Tiến Tấu viện, bèn nghe một người đang gọi hắn: “Lý tướng quân, xin đợi một bước.”
Đợi người đến tới gần, Lý Khánh An mới nhận ra. không ngờ là thị vệ thân cận Trần Trung của Lý Lâm Phú. Đây là một người trẻ tuổi võ nghệ vô cùng cao cuờng, trước kia vốn là hòa thượng Thiếu Lâm tự, sau khi hoàn tục trở thành thị vệ cận thân của Lý Lâm Phủ. Sau khi Lý Lâm Phủ hạ triều, hắn bèn cứ như một cái bóng theo sát bên cạnh hắn. là một trong những người mà Lý Lâm Phủ tín nhiệm nhất.
“Trần thị vệ, có việc tìm ta à?”
“Lý tướng quốc có một mẩu giấy đưa ngài, ngài xem xong trả lại ta.”
Nói xong, Lý Trung đưa cho Lý Khánh An một mẩu giấy. Trong lòng Lý Khánh An có chút kinh ngạc, hắn mở mẩu giấy ra. nhờ vào ánh đèn leo lét của chiếc đồng đèn trước cửa. Trên đó quà nhiên là bút tích do đích thân Lý Lâm Phủ viết, chỉ là một câu nói ngắn ngủn: “Trợ thái thủ Dương Châu tra án.”
Lý Khánh An tâm trạng có chút trĩu nặng trở về Phủ Cao Lực Sĩ. Cho dù hắn cảm thấy mình đi Dương Châu luyện binh không phải là sự cố ý sắp đặt của Lý Lâm Phủ. nhưng một mẩu giấy của Lý Lâm Phủ đã đẩy nhào hết tất cả suy đoán của hắn. Luyện binh là áà, tra án là thật, đây rất có khả năng là sự cố ý sắp đặt của Lý Lâm Phủ. Truyện “Thiên Hạ “
Tại sao? Chỉ để mình đi Dương Châu, có cần phải làm ra một động tĩnh lớn như vậy sao? Lý Lâm Phú rốt cuộc muốn minh làm gì?
Lý Lâm Phủ đã lờ mở nhìn ra thâm ý của Lý Lâm Phủ, xa xa đã nhìn thấy ngôi nhà của Cao Lực Sĩ. hắn bất giác cười nhạt, cho dù tra án cũng được, luyện binh cũng được, hắn Lý Khánh An tuyệt đối sẽ không là một con cờ phó mặc cho người ta sắp đặt.
Lúc sắp đến Phủ Cao Lực Sĩ, tiếng trống đóng cửa phường đã nổ lên đùng đùng, Lý Khánh An tăng tốc cỡi ngựa phóng đến trước nhà lớn của Cao Lực Sĩ.
Hắn vừa vào cửa. La quản gia đã chạy đến nói: “Lý tướng quân, lão gia đang đợi ngài ở thư phòng, mời ngài lập tức đi gặp lão gia.”
Mấy ngày nay tâm trạng của Cao Lực Sĩ khá tốt, đội mã cầu của hắn thanh thế lớn lấn lướt người khác, đã thủ tiêu được đội Kim Ngộ vệ thực lực hùng mạnh, có một sự mở màn tuyệt đẹp. Nhưng trận phong ba xảy ra trên giáo trường Hữu Võ vệ hôm qua làm cho lòng ông nhụt chí đi phân nửa. Điều hãn tướng biên cương đi Giang Hoài luyện binh, cũng có nghĩa là Lý Khánh An cũng sẽ bị điều đi. Quà nhiên, hôm nay hắn đã nhìn thấy danh sách chính thức.
Lý Khánh An có tên trong danh sách. Tuy vậy, điều làm cho Cao Lực Sĩ ngạc nhiên là, Lý Khánh An lại là đi Dương Châu, điều này làm cho trong lòng ông lại có chút suy nghĩ mới.
“Lão gia. Lý Khánh An đến rồi.” Quản gia ở trước cửa nhỏ tiếng bẩm báo.
“Mới Thất Lang vào.”
Cao Lực Sĩ đặt sách trong tay xuống.
Lý Khánh An rào bước đi vào, gập người thi lễ nói: “Cao ông!”
“Thất Lang, mau ngồi xuống.”
Cao Lực Sĩ cười ha hả vẫy vẫy tay, một tỳ nữ tiến lên Phủ một tấm lót mềm, đợi Lý Khánh An ngồi xuống, Cao Lực Sĩ lại cười nói: “Thất Lang, đánh bại đội Kim Ngộ vệ, nhờ vào Thất Lang cả.”
“Cao ông quả khen rồi, là mọi người phát huy tốt thôi, nếu không một người Thất Lang có xuất sắc đến mấy, cũng không thể được. Đặc biệt là quả cuối cùng. Lỗ Bình một cú bắn mạnh ngoài ba mươi bước, từ đó có thể thấy năng lực của hắn rất mạnh.”
Nói đến đây, Lý Khánh An có chút cáo lỗi nói: “Cao ông, có thể trận đấu phía sau Thất Lang không thể đánh giùm Cao ông nữa.”
“Không sao. đánh thắng Kim Ngộ vệ, ta đã nắm chắc sẽ lọt vào trong mười lăm thứ hạng cao rồi. Quan trọng nhất vẫn là Thất Lang đem lại cho các cầu thủ mã cầu của ta sự tiến bộ vượt bật, thứ hạng mười ta cũng có lòng tin sẽ lọt vào.”
“Cao Ông. ta đi Dương Châu, ba cô gái của ta không thể đem đi, thế nên nhờ Cao Ông giúp đỡ chăm sóc cho họ rồi.”
“Ha ha! Ngươi cứ yên tâm đi!”
“Đa tạ Cao óng.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lát. lại hỏi: “Lần đi Dương Châu này. Cao ông có việc gì cần Thất Lang làm không?”
“Người thông minh!” Cao Lực Sĩ nheo mắt mỉm cười, hắn chính là thích người thông minh.
“ừm! Là có một việc cần Thất Lang giúp, việc này có liên quan đến thái tử.”
Trong màn đêm, một cỗ xe ngựa nhanh chóng đi tới Vụ Bản đường, ngừng lại ngay trước một tòa nhà to lớn. Trên xe ngựa đi xuống một người đàn ông ba mươi mấy tuổi không để râu. Hắn nhanh chóng bước lên bục thang, ngẩng đầu nhìn hoành phi trên cửa. ở trên đề ba chữ lớn ‘Lệ vương phủ’. Hắn gõ cửa. cửa hông mở ra một khe nhỏ, người đàn ông lập tức hỏi: “Tần quản gia, điện hạ có đó không?”
“Có, vẫn đang đợi tin của công công, ngài mau đi theo tiểu nhân!”
“Thôi khỏi, ta kiếm cớ ra ngoài đây, phải lập tức trở về cung, đây là thư của Vương công công, chuyén giao cho điện hạ.”
Người này lấy ra một viên sáp tròn, đưa cho quản gia rồi vội vã bỏ đi.
Lệ vương Lý Diễm là đứa con thứ tư của Lý Long Cơ, thân hình cao mập, mật mũi uy nghiêm, từng có một đạo sĩ nôi tiếng núi Chung Nam nói hắn có tư thế long phụng. Hắn làm quan đến thái phụ của thái tử, kiêm Vũ uy đô đốc. Hà Tây Long Hữu Kinh lược tiết độ đại sứ.
Đại Đường sau khi trài qua biến cố Huyền Võ Môn (vào ngày canh thân mùng bốn tháng sáu năm thứ chín Vũ Đức do Tần Vương của lúc đó – con thứ của cao tô Lý Uyên là Lý Thế Dân ở gần Bắc Cung môn – Huyền Võ mông của hoàng cung đại nội thành Trường An phát động một công cuộc chính biến đố máu. kết quả là Lý Thế Dân giết chết huynh trường và tứ đệ của mình mà được lập làm hoàng thái tử, đồng thời thừa kế ngôi vị hoàng đế), đã không còn là hoàng trường từ kế vị nữa.
Vì vậy, trăm nay nay giữa huynh đệ hoàng thất với nhau không ngừng vung đao, ánh mất đều dán chặt vào ngôi báu của Hàm Nguyên điện. Đến thời Lý Long Cơ cũng như vậy, hắn đã nắm trong tay binh quyền, ép buộc phụ hoàng thoái vị, trường tử Lý Hiến khiếp sợ trước thế lực to lớn của hắn. chủ động đề xuất đem ngôi hoàng đế nhường lại cho tam đệ Lý Long Cơ.
Sau khi Lý Long Cơ kế vị, để đề phòng huynh đệ đoạt ngôi, bèn tu kiến Thập vương trạch, đưa các huynh đệ sống chung một nơi, sai người giám sát nghiêm ngặt, và cũng đề che mắt thiên hạ, xây một cái giường lớn chăn lớn gối lớn, để huynh đệ nằm chung một giường với hắn, cùng đắp một chăn, cùng dùng một gối. đồng thời cho người lưu truyền rộng rãi trong dân gian, để khoe tình thâm huynh đệ.
Cột trên không thẳng, cột dưới tất xiêu vẹo, các người con của Lý Lâm Phủ ai cũng dã tâm bừng bừng, thêm vào đó trong cung nhiều lần lan truyền tiếng nói phế thái tử, điều này làm cho các đứa con của hắn một ngày cũng không được naon giấc.
Lúc này, Lý Diễm đang chắp tay ra sau đi qua đi lại trong thư phòng, lâu lâu lại bồn chồn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, trước cửa truyền lại tiếng bước chân dồn dập, quản gia ở trước cửa bẩm báo nói: “Điện hạ, Vương công công sai người đưa thư đến rồi.”
“A! Mau lấy vào đây.” Truyện “Thiên Hạ “
Quản gia bước nhanh vào trong phòng, đem viên sáp tròn đật trên bàn. xong lui ra ngoài. Lý Diễm bóp nát viên sáp, lộ ra một mành lụa nho nhỏ, ở trên chỉ viết một câu nói.
‘ở trên đã định tội Vương Trung Tự tạo phản, lệnh Ngự sử Trang thừa Dương Chiêu xét xử.”
“Quà nhiên không ngoài dự đoán của ta!”
Lý Diễm cảm khái thở một hơi dài, phụ hoàng quà nhiên là vì dọn dẹp người úng hộ thái tử. Vương Trung Tự bị định tội tạo phản, e là ngôi vị thái tử này nguy to rồi.
Mất của Lý Diễm từ từ sáng hẳn lên, ánh mắt của hắn liếc tới một tờ thông cáo trên bàn. đó là danh sách điều hãn tướng biên quan đi Giang Hoài luyện binh