Vừa đến trước cửa Phủ, hắn bỗng nghe tiếng ai gọi với lại từ đằng sau. Hóa ra Dương Chiêu đang đến, gã ta vẫn khập khiễng từng bước, nhưng tinh thần có vẻ khá hơn nhiều, chắc tối qua đã có được sự thông cảm từ phu nhân.
“Dương huynh, sao huynh giờ mới đến?” Lý Khánh An chấp tay về trước nói.
“Ta đến từ sớm rồi, là cố tình đứng đợi ngươi tại đây.”
“ồ? Dương huynh có việc gấp chỉ ư?”
“Ngươi đi theo ta!”
Dương Chiêu dẫn Lý Khánh An đi đến một ngõ aóc khẽ giọng nói: “Lúc nào ngươi mới chịu trả cặp chị em đấy cho ta?”
Dương Chiêu nhớ dung cả đêm hôm qua. cặp chị em ấy gã vẫn còn chưa có cơ hội nếm mùi thử đã bị tên Lý Khánh An này dẫn đi.
Gã càng nghĩ lại càng lo, càng nghĩ ỉại càng tức. gã giờ đang cực kỳ nhẫn nhịn đợi câu trà lời từ Khánh An.
Lý Khánh An nghe xong hơi ngỡ ngàng: “Sao Dương huynh không nói sớm, ta cứ tưởng huynh không cần họ nữa.”
“Sao? Xảy ra việc gì rồi ư?” Lòng Dương chiêu bỗng chốc nặng trĩu.
Khánh An thiu não nói: “Ta không có chỗ chứa họ, nên cho mỗi người một trăm lượng, tối qua đã cho người đưa họ về quê ở Ưu Châu rồi.”
“Cái gì?!”
Dương Chiêu bỗng chốc nổi cơn tam bành, gã bấu chật cổ áo Khánh An nói: “Tên khốn! Ngươi dám thả họ đi. ngươi hãy nhanh đưa họ trở về cho ta!”
Hắn đẩy ta eã ra, cười nhạt: “Chỉ là hai gã đàn bà. Dương huynh có cần phãi trở mặt với tiểu đệ đến thế không?”
“Khốn kiếp! Ngươi là cái thứ gì mà dám so sánh với hai mỹ nhân của ta?”
Trong lúc tức giận. Dương chiêu đã hoàn toàn mất hết lý trí. gã hoàn toàn mặc kệ thể thống gào rống lên: “Ngươi đi mau! Mau đuổi theo đưa họ về nếu không. ta sẽ cho ngươi biết tay!”
“Được thôi, ta sẽ cho người đuổi theo, nhưng có đuổi kịp không thì không biết lược, phải xem may mắn của Dương huyện lệnh thôi.”
Nói xong, hấn đầy gã ra. đi về hướng Hoa Phủ.
“Lý Khánh An. nếu ngươi không trả họ lại cho ta. sẽ không xong vói ta đâu!’ Dương Chiêu vẫn nhảy nảy gào rống sau lưng hấn.
“Thị lang Hộ bộ mừng thọ Tam phu nhân, lễ mừng là một đôi bạch ngọc khuê.”
“Biểu kỳ đại tướng quân, Phạm Dương Tiết độ sử An đại soái mừng thọ Tam phu nhân, lễ mừng thọ là hoàng kim năm ngàn lượng, minh châu ba trăm hạt.”
Trước phú. tên gia nhân đang cao giọng diềm danh, Dương Hoa Hoa là quà phụ. trong nhà không có nam nhân, nên tất cả đều do hai huynh trường là Dương Thiềm và Dương Kỹ đứng trước cửa tiếp dãi khách đến. Ngoài ra. đại tỷ và nhị tỷ của Dương Hoa Hoa cũng đứng trong cửa phụ trách tiếp nữ khách.
“Năm ngàn lượngoài hoàng kim!” Ngoài cửa quan khách kinh thán, Dương Thiễm và Dương Kỹ cùng đi đến chấp tay nghinh đón An Lộc Sơn: “An đại soái đã đích thân đến. bọn ta thật thất lễ quá, quả thật áy náy!”
Kiểu cách khúm núm của hai người chỉ tổ khiến quan khách đổ dồn ánh mất khinh bỉ về hướng họ, An Lộc Sơn cười hà hà: “Chỉ là một ít tâm ý, khôngđáng chi.”
An Lộc Sơn đã đặt tất cả tiền đồ của mình lên Dương gia, gã biết rõ trên quan trường thăng quan tiến chức chưa chắc cần phải lập đại công, chỉ cần nhắm chắc cơ hội, lấy lòng của Thánh thượng thì có khi càng hữu ích hơn. Lần này Thánh thượng đích thân tô chức lễ mừng thọ cho Dương Hoa Hoa. nói rõ nhân vật chính của buổi tiệc này chinh là Thánh thượng, lúc này gã không chịu bỏ tí vốn liếng ra, còn đợi khi nào đây?
An Lộc Sơn áới thiệu với hai huynh trường họ Dương vị tướng Lĩnh sau lưng mình: “Đây là thủ đại tướng của ta, Bình Lư Binh mã sứ Sử Tư Minh, cũng đến để mừng thọ Tam phu nhân.”
Sử Tư Minh trông chừng tuổi tứ tuẩn, gã là một người Hồ, vốn tên là Can. thân hình vạm vỡ, trong rất ư anh dũng thiện chiến, nhất là rành về cung tiễn. Năm đầu Thiên Bảo hắn từng vào kinh cống con tin. đã từng biểu diễn kỹ thuật bắn cung tuyệt kỹ trăm bước trúng tâm. và rất được sự tán thường của Lý Long Cơ. mà được ban danh thiên hạ đệ nhất tiễn, và ban tặng tên Sử Tư Minh.
Sử Tư Minh thân với An Lộc Sơn từ lúc nhỏ, và rất được sự tin tưởng của gã, về sau cùng Thái Hi Đức cùng trở thành cánh tay trái phải của gã.
Ngày hôm qua Sử Tư Minh vừa áp già ba trăm tên tù binh người Tiết Đơn vào Kinh, vừa kịp lúc dự lễ mừng thọ của Dương Hoa Hoa. Dương Thiểm, Dương Kỹ kiến thức thiêm bạc, căn bàn không biết Sử Tư Minh là ai, hai gã cũng chỉ chấp tay biểu thị hoan nghênh. và khẽ sật đầu với gã. Truyện “Thiên Hạ “
“Dương Sứ quân, không biết lần này người tặng quà nhiều nhất là ai?” An Lộc Sơn hỏi nhỏ.
Dương Kỹ bền kề sát tay gã khẽ nói: “Đến trước mắt, An đại soái là nhiều nhất, có điều theo tin tức cho biết là Khánh vương cũng đã chuẩn bị lễ mừng hậu hĩnh.”
“Khánh vương?” An Lộc Sơn ngớ người. Khánh vương đến bám víu người Dương gia làm gì?
“Đại soái. Khánh vương đã đến!”
Khánh vương Lý Tông thân hình béo tròn được dìu xuống xe. Gã là trường từ của Lý Long Cơ, địa vị rất ư được tôn sùng. Theo lý. sau khi lão nhị Lý Anh Khai Nguyên thứ hai mươi năm bị phế, sẽ do vị lão đại này thừa kế vị thái tử, và cũng được chúng vị trọng thần ủng hộ điều này. Không ngờ, cuối cùng lão tam Lý hưởng từ đâu nhảy ra đoạt mất vị trí thái tử.
Lý Tông chí nàn, bao nhiêu năm này chỉ đắm chỉm trong tửu sắc. Cả Lý Long Cơ cũng từng phàn nàn về sã. chỉ sau khi xảy ra vụ án Vi Kiên và vụ án Đỗ Hữu Lân, Lý Tông bỗng phát hiện vị trí thái tử của Lý hưởng thật chất không được vững chắc. Hi vọng trong lòng gã lại rực cháy, không chừng sau này gã mới là người cuối cùng được vào Đông Cung. Gã bất đầu thay đối, xóa bó những tập tính tửu sắc trước đây, mà trở nên từ bi tốt bụng, lễ hiền hạ sĩ, trong triều cũng kết giao không ít trọng thần, ngay cả Thượng thư Hộ bộ Trương Quân cũng âm thầm ủng hộ. Đây có thế nói là vị trọng thần duy nhất dám đối kháng với Lý Lâm Phủ.
Hôm nay Dương Hoa Hoa mừng thọ, theo Lý Tông đây chính là cơ hội tốt để lấy lòng phụ vương. Gã đã sớm cho rò ri tin tức sẽ mang quà hậu lễ đến mừng thọ.
Lý Tông chấp tay cười nói: “Hô hô, Tam phu nhân mừng thọ, Lý Tông sao dám không đến. đây xin đưa đến món lễ vật mừng thọ nho nhỏ.”
Gia nhân nhận qua quà. lại cao giọng cất tiếng: “Lễ vật Khánh vương điện hạ. ruộng tốt một trăm mẫu,ba nông trang, nô bộc năm trăm người.”