Lần đầu tiên hắn ‘xin lỗi’ vì lỡ lời, lần thứ hai, là hắn hiểu được kỳ vọng của Ngọc Tảo Vân.
“Vì sao?” Hồng Tuấn nói.
“Bởi vì chỉ có ngươi mới có năng lực.” Ngọc Tảo Vân thấp giọng nói, “Có thể khiến yêu tộc phát triển tốt hơn.”
Lúc nói chuyện, tiểu hồ lý ngậm một chén gỗ, chạy tới, đi đường xóc nảy nước trào ra mất một nửa, nó đặt xuống đất từ bên ngoài dùng móng vuốt đẩy vào.
Hồng Tuấn nói: “Nói ra thật xấu hổ, ta chưa hề nghĩ tới.”
“Uống đi.” Ngọc Tảo Vân nói.
Hồng Tuấn nâng bát, uống cạn chỗ nước mà tiểu hồ ly mang tới, vị nước đậm chát nhưng khiến hắn dễ chịu hẳn, lúc này Ngọc Tảo Vân còn nói: “Ngươi nguyện ý dùng thân thể, chịu đựng tra tấn của Thiên Ma, đúng là người trên trời gửi xuống, chịu khổ sở, nhưng tính tình ngươi mềm yếu quá.”
“Ta không có cách nào…” Hồng Tuấn đưa tay, lau khóe miệng, cười khổ: “Ma chủng trên người ta, lúc trước đã an bài sẽ phải chết thì có thể làm được gì? Lại nói… ta có cảm giác từng gặp qua ngươi.”
Tiểu hồ ly từ đầu tới cuối ngẩng đầu nhìn Hồng Tuấn, hai mắt sáng tỏ phản chiếu khuôn mặt Hồng Tuấn.
“Đừng nhiều lời.” Ngọc Tảo Vân đợi Hồng Tuấn uống nước xong, thấp giọng nói: “Trước nghĩ cách giúp ngươi chạy thoát, hai tên kia bày kế hoạch rất hoàn hảo, muốn triệu tập yêu tộc, chỉ ra ngươi cấu kết với Khu ma sư, giết chết đám Lý Cảnh Lung, phong ấn ngươi dưới Pháp Môn tự…”
Hồng Tuấn nghe được, trong lòng run rẩy, hắn biết Lý Cảnh Lung sẽ tới cứu hắn, Thiên Ma còn ở Lạc Dương, mà Thanh Hùng bày ra cái bẫy này, hắn vội nói: “Chưa tính Thanh Hùng, Côn Thần dự báo được tương lai, vô cùng nguy hiểm! Ngươi tới nơi này hắn nhất định sẽ biết!”
“Vừa vặn đối nghịch.” Ngọc Tảo Vân nói. “Viên Côn tự cao tự đại, ta thử hắn vài lần rồi, hắn không dự báo chính xác tương lai được, không phải nghĩ cái gì biết cái ấy…”
Hồng Tuấn: “!!!”
Ngọc Tảo Vân cực kỳ cảnh giác, cùng tiểu hồ ly canh chừng nhìn ra ngoài, chỉ nghe nó thấp giọng nói: “Viên Côn thấy được tương lai, nhưng sức mạnh của hắn đôi khi sẽ rối lại. Yêu lực Đại yêu quái, Bất Động Minh Vương thần lực, sức mạnh Nhiên Đăng… đều đang quấy nhiễu phán đoán của hắn.”
“Còn nữa, hắn dùng pháp lực, với tình huống cụ thể, như hắn nghĩ về ngày mai, thì chỉ chú tâm dự đoán chuyện ngày mai. Hôm nay, thời gian này, hắn sẽ không chú ý, chúng ta có thể lợi dụng khe hở này, thừa cơ nghĩ cách cứu ngươi ra.”
Hồng Tuấn nói: “Chỉ cần cởi xích, ta có thể ra ngoài.”
Ngọc Tảo Vân nói: “Đây là pháp bảo của Diệu Kim cung, ta không mở được, nhất định phải chờ Thanh Hùng đến, chú ý, Hồng Tuấn, Thanh Hùng mới nguy hiểm nhất.”
Hồng Tuấn nhíu mày, nhìn về phía Ngọc Tảo Vân.
“Côn Thần dự báo tương lai, Bằng Vương nhìn rõ lòng người.” Ngọc Tảo Vân hạ giọng nói, “Bản lĩnh mạnh nhất của Thanh Hùng là đọc tâm, chỉ cần đứng trước mặt hắn, hắn động niệm sẽ biết ngươi nghĩ gì, mọi suy nghĩ đều không gạt được hắn… nếu hắn tìm tới..”
Đột nhiên Ngọc Tảo Vân và bạch hồ quay người, trốn vào bóng tối, Hồng Tuấn cảnh giác được nguy hiểm, lập tức quay đầu.
Tiếng bước chân truyền đến Hồng Tuấn dứt khoát nằm xuống, hai hồ lý trong bóng tối nhắm mắt lại.
Cửa phòng giam mở ra, một thân ảnh đi vào, ngồi xổm trên mặt đất, dùng móng vuốt săc nhọn nắm lấy cổ Hồng Tuấn. Hồng Tuấn không thở nổi, cả người đầy xích cũng bị lôi đi. Hắn mở to mắt, không hô lên được, nhìn thấy một gương mặt khô đét đen nhánh – là Hạn Bạt!
Nó quay về! Việc này cũng có nghĩa là nó thoát được Khổn Yêu thằng! Trái tim Hồng Tuấn nhảy vọt lên cổ họng, nghĩ đến đồng bạn ở Thánh sơn Hàm Hải, không biết bọn họ còn an toàn hay đã bị Thanh Hùng…
Lúc này một giọng nói truyền vào tai hắn.
“Bọn ho còn sống, ta nghe lén được, đừng lo lắng, bình tĩnh.”
Giọng nói kia rất quen tai, Hồng Tuấn nhớ tới bộ dạng tiểu hồ ly lại nghe giọng nói này, bỗng nhiên run lên. Là Đỗ Hàn Thanh! Tiểu hồ ly mà hắn và Lý Cảnh Lung thả đi trong án khoa cử năm nào! Đã lâu như vậy rồi mà còn gặp lại được nó.
Cảm xúc trong lòng Hồng Tuấn rối bời, giọng nói yếu ớt lại vang lên: “Vương, ngài uống nước có nước mắt của ta, ta có thể truyền lời đến ngài, nhưng trước mặt Thanh Hùng, tuyệt đối không được nghĩ đến ta…”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, yêu lực Hạn Bạt quá mạnh, nó kéo Hồng Tuấn xuyên qua hành lang, giọng nói của Đỗ Hàn Thanh cắt đứt hẳn.
Thành Du Châu, trú điểm hiện thời của Khu ma ti, Lý Cảnh Lung phi ngựa như điên, mấy ngày liên tục chưa hề chợp mắt, vào thính đường suýt nữa ngã gục, Mạc Nhật Căn bước lên đỡ lấy Lý Cảnh Lung.
“Hồng Tuấn bị…” Lý Cảnh Lung đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy Khổn Yêu thằng trên bàn trà. Lục Hứa, Cừu Vĩnh Tư và A Thái đã quay về.
“Cha!” Trần Phụng từ bên hành lang chạy tới, ôm chân Lý Cảnh Lung, nói: “Nương đâu rồi?”
Lý Cảnh Lung thở dài một tiếng, ngồi quỳ trên mặt đất, Cừu Vĩnh Tư xách ấm rót nước cho hắn, Vũ Châu mới buộc ngựa xong, từ bên ngoài đi vào, mọi người nhìn nhau, hiển nhiên không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra.
Du Châu mùa xuân vừa lạnh vừa ảm, mưa phùn lâm thâm ở Ba sơn đất Thục. Lý Cảnh Lung quấn áo lông thật dày, uống ba chén nước rồi nói: “Chuẩn bị khởi hành, đi Lạc Dương một chuyến. Chúng ta có thể thẳng, mọi người hãy tin ta, ta cũng tin mọi người.”
“Thanh Hùng?” Cừu Vĩnh Tư chỉ hỏi hai chữ này.
“Côn.” Lý Cảnh Lung đáp, nhắm hai mắt lại, ngã xuống.
“Trưởng sử!”
“Cha!”
Mọi người tiến tới, Cừu Vĩnh Tư ra hiệu không sao, sờ trán Lý Cảnh Lung nói: “Bệnh, huynh ấy nhiễm phong hàn, uống thuốc xong thì một đêm sẽ đỡ.”
“Ta đi thu xếp, chuẩn bị lên đường.” Mạc Nhật Căn nói.
Đặc Lan Đoán đi lấy thuốc, mọi người nhao nhao khởi hành.
Thành Lạc Dương, tuyết rơi lại tan, vừa rơi vừa tan, từ lần trước rời đi đã hơn một năm. Minh Đường trở thành một đại điện lộ thiên, tuyết trắng phủ kín, cột trụ sụp đổ, long y vỡ vụn, bàn trà vương vãi, đều được một tầng tuyết trắng che kín. Tòa thành chết vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng xích sắt Hồng Tuấn kéo lê trên mặt đất.
Trong điện Thanh Hùng vẫn mặc y phục như trước, thân trên ở trần, ngực cổ màu đồng, phía dưới mặc một chiếc quần dài, trên vai có hình xăm.
Hạn Bạt đưa Hồng Tuấn đến trước mặt Thanh Hùng, không nói gì liền quay người rời đi.
“Ta để ngươi làm Yêu Vương, không phải dạy ngươi tương thân tương ái với nhân tộc như một nhà.” Thanh Hùng mở miệng.
“Cho nên vì thế muốn giết ta?” Hồng Tuấn lẩm bẩm đáp/
“Nếu muốn giết ngươi đã không mang ngươi trở về.” Thanh Hùng đáp.
Tuyết bay lả tả, chỉ có né tránh không rơi trước người Thanh Hùng, trên lông mày, tóc tai Hồng Tuấn đều là bụi tuyết, hắn giương mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú Thanh Hùng, trong lòng có rất nhiều chuyện.
“Ngươi luôn đọc tâm sao?” Hồng Tuấn nói.
“Đúng thế.” Thanh Hùng lãnh đạm đáp.
Hồng Tuấn cảm thấy Thanh Hùng lúc này, với Thanh Hùng khi xưa dạy hắn đọc sách, viết chữ, chỉ bảo hắn đi săn, kể lại chốn hồng trần, như là hai người.
“Như vậy, dù ta có nói gì, cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.” Hồng Tuấn đáp, “Ngươi muốn biết thì tự sẽ biết.”
“Tâm của ngươi thanh tĩnh.” Thanh Hùng nói, “Ngươi nghĩ cái gì sẽ nói cái ấy, việc này thực tốt, chẳng qua đọc tâm nhiều khó tránh khỏi việc biết đến vài suy nghĩ xấu xa, kể cả tình lang bỉ ổi kia của ngươi.”
Lông mày Hồng Tuấn nhíu lại, nhìn Thanh Hùng.
“Huynh ấy không bỉ ổi.” Hồng Tuấn nói.
“Ngươi biết hắn nghĩ gì sao?” Thanh Hùng nói, “Ngay ngày Thánh địa hoàn thành, Lý Cảnh Lung, Thục Hầu, đang nghĩ cách dùng pháp thuật phong bế Thiên La sơn, biến nơi đó thành một lò luyện, dùng Tâm Đăng, Minh Vương hỏa, hay lửa gì đó, thiêu chết toàn bộ yêu tộc ta.”
Hồng Tuấn không có trả lời.
Thanh Hùng trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Đáng tiếc ta không cách nào chuyển suy nghĩ của hắn vào đầu ngươi, nếu không để ngươi xem hắn tưởng tượng một màn kia…” Phối hợp với động tác của hắn, Thanh Hùng thì thào giảng giải nói: “Thú tộc, cầm tộc, toàn bộ giãy dụa trong biển lửa, bị thiêu thành than, quả thực đặc sắc.”
__________________________________
Ngẫu ngộ cố nhân: Ngẫu nhiên gặp lại người quen cũ