“Thay ta đi xem xem.” Dương quý phi nói.
“Chức trách của ta là bảo vệ bệ hạ.” Hồng Tuấn nói, “Đây là nhiệm vụ Khu ma ti phân phó.”
Dương quý phi kiên trì nói: “Bệ hẹ sẽ không sao, bọn họ hận chỉ là ta thôi. Đi thôi, Hồng Tuấn. Người này đưa đến chỗ quản gia.”
Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, giục ngựa tiến lên, đang định hỏi Trần Huyền Lễ, thì Trần Huyền Lễ vốn chờ sẵn, nói với hắn.
“Chức trách của ngươi là gì?” Trần Huyền Lễ nói.
“Bảo vệ hoàng thất.” Hồng Tuấn nói, “Người Dương gia…”
Trần Huyền Lễ nói: “Khổng Hồng Tuấn, Khu ma ti nghe lệnh bệ hạ, Thái tử, nghe lệnh thiên giia, ta nghĩ trong lòng các ngươi rất rõ ràng.”
Hồng Tuấn nhìn Trần Huyền Lễ, không trả lời, mưa to ầm ầm, cả đoàn người tiến đến đường cái.
“Dương gia không phải Thiên gia.” Trần Huyền Lễ lạnh lùng nói, “Mệnh lệnh của Thái tử và Dương gia trái ngược, ngươi muốn chọn thế nào?”
Hồng Tuấn: “Ngươi…”
Trần Huyền Lễ trầm giọng nói: “Trả lời ta! Ta biết Khu ma sư các ngươi thần thông quảng đại, nhưng nếu muốn đánh một trận, cũng đừng khinh người quá đáng.”
Hồng Tuấn im lặng thật lâu, sau đó đáp: “Cảnh Lung sẽ nghe bệ hạ.”
“Ngươi xem bệ hạ đi!” Trần Huyền Lễ quay sang tóm cổ áo Hồng Tuấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện giờ hắn còn nhận ra ai?”
Hồng Tuấn thở dốc không ngừng, Trần Huyền Lễ lại nói: “Mau trả lời ta!”
“Nghe Thái tử.” Cuối cùng Hồng Tuấn nói.
Lúc này Trần Huyền Lễ mới buông Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nói: “Ta đi tìm người Dương gia.”
“Ta hỏi ngươi một câu.” Trần Huyền Lễ nói, “Dương Quốc Trung chân thân là yêu quái, đúng không?”
Hồng Tuấn bỗng nhiên quay đầu, nhìn xe ngựa lại nhìn Trần Huyền Lễ.
Hồng Tuấn: “Đúng, nhưng trong đó có nội tình…”
“Ta chỉ hỏi ngươi có phải không?” Trần Huyền Lễ trầm giọng nói.
Hồng Tuấn không nói. Trần Huyền Lễ lại hỏi: “Quắc Quốc phu nhân cũng là yêu quái, đúng không?”
“Nhưng quý phi không phải!” Hồng Tuấn cảm nhận được tình cảnh nguy hiểm của Dương gia, cả giận nói, “Buông tha cho nàng đi! Bên người Hoàng đế các ngươi giờ chỉ còn mình nàng!”
“Nếu không phải do yêu nghiệt Dương gia quấy phá!” Trần Huyền Lễ trầm giọng nói, “Ngô hoàng sao phải chịu cảnh bị xa lánh như bây giờ?”
Hồng Tuấn cầm lệnh bài trong tay, trầm giọng nói: “Ta sẽ đuổi kịp các ngươi, Trần Huyền Lễ, ngươi có gan thì trước khi ta trở về dám động tay với nàng xem!”
“Ngươi muốn hội hợp với gian phi, trợ Trụ vi ngược?” Trần Huyền Lễ nói, “Nghĩ cho kỹ đi.” Hồng Tuấn không đôi co với hắn nữa, quay ngựa rời đi.
Cuối thu khí sảng, trời xanh xa thẳm ngàn dặm. Dưới cây nhãn, có hai sợi dây thừng, buộc một ván gỗ nhỏ, theo gió lắc lư, tiểu Hồng Tuấn ngơ ngẩn ngồi trên xích đu. Tiểu Lý Cảnh Lung đi tới, bỏ sách trên tay xuống quỳ trước xích đu, ôm tiểu Hồng Tuấn, cách lớp quần áo mỏng, lắng nghe.
Tiểu Hồng Tuấn: “??”
“Ngươi có tin ta không?” Tiểu Lý Cảnh Lung nói.
Tiểu Hồng Tuấn: “Tin cái gì?”
Tiểu Lý Cảnh Lung đáp: “Lấy ma chủng của ngươi ra, lại dùng pháp bảo của ta, đúc lại tam hồn thất phách cho ngươi.”
Tiểu Hồng Tuấn hỏi: “Có đau không?”
Tiểu Lý Cảnh Lung lắc đầu, lại chần chừ, chán nản nói: “Có lẽ.”
Tiểu Hồng Tuấn nhìn chăm chú tiểu Lý Cảnh Lung cuối cùng nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Đi theo ta.” Tiểu Lý Cảnh Lung dắt tay tiểu Hồng Tuấn, nhân dịp không ai ở nhà, dẫn hắn chạy ra ngoài.
“Ngươi có pháp bảo?” Tiểu Hồng Tuấn đi guốc gỗ, chạy trong hẻm nhỏ, tiểu Lý Cảnh Lung quay đầu, đáp: “Tâm Đăng, không phải của ta, mượn về dùng.”
“Không cần trả lại sao?” Tiểu Hồng Tuấn lại hỏi.
Tiểu Lý Cảnh Lung: “…”
Trường An vào đêm, mưa như trút nước, Hồng Tuấn phi ngựa qua đường phố, đến ngoài cổng Dương gia, bên trong đã trống không, vô số bảo vật bị lật tung, đồ cổ, tranh chữ, châu báu, ném vung vãi giữa trời mưa.
“Có ai không?” Hồng Tuấn lau mặt, hô.
Trống không, Hồng Tuấn nhặt một bức họa, ném vào sảnh, lại lên ngựa, cưỡi ngựa đi qua hành lang, hậu viện, hoa viên, không tìm được người sống, chắc hẳn đã tự mình đào vong. Hắn hít sâu một hơi muốn về Khu ma ti xem một chút, nhưng chẳng biết tại sao lại nghĩ đến một nhà khác. Hồng Tuấn ra khỏi ngõ đến đầu đường, vào một ngõ nhỏ.
“Có ai không?” Hồng Tuấn vào một hộ gia đình, thấy cửa mở hé cuống quít xuống ngựa đi vào. Đây là nhà hậu nhân Trần Tử Ngang, Hồng Tuấn vội đi vào, thấy trên giường một tiểu hài và một người, người kia là Đoàn thị. Tiểu hài nhìn thấy Hồng Tuấn, giơ tay thủ thế, “suỵt” một cái, nói: “Đừng quấy rầy mẹ ta.”
Hồng Tuấn gặp đứa nhỏ mấy lần, từ biệt mây năm không ngờ đã lớn như vậy, năm đó đến tìm hậu nhân Trần gia, đứa nhỏ mới gần một tuổi, đã qua ba năm, giờ chắc khoảng bốn tuổi.
Hồng Tuấn nói: “Sao còn đang ngủ? Tranh thủ thời gian rời thành đi… Ngươi không sao chứ?”
Hắn đưa tay sờ trán Đoàn thị, cả người nàng lạnh ngắt, không biết chết từ khi nào.
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn vốn không hiểu tại sao lại nhớ tới chủ nhân thực sự của Tâm Đăng, định cầm lệnh bài, nếu Đoàn thị chưa rời thành sẽ đưa cho nàng để mang hài tử đi, không ngờ lại thấy một màn trước mắt. Hóa ra vừa vào thu Đoàn thị nhiễm phong hàn, bệnh nặng dần không dậy nổi, may trong tay có chút tiền, hàng xóm hai bên hàng ngày sắc thuốc đưa cơm, chiếu cố. Đến ba ngày trước, đại quân An Lộc Sơn vây thành, bách tính đào vong, một đêm cả phường trốn sạch, đến thời khắc nguy kịch lại sốt cao, qua một đêm thì đã buông tay trần thế.
Đứa nhỏ ngồi bên giường, đói bụng thì ăn màn thầu đã nguội lạnh trên bếp, còn không biết là mẫu thân đã chết, chỉ nghĩ là nàng ngủ thiếp đi.
Hồng Tuấn không biết khuyên nhủ đứa nhỏ thế nào, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngoài viện ầm một tiếng, đứa bé giật mình, Hồng Tuấn vội lao ra, nhìn sắc trời.
Huyết vũ ngừng, cuồng phong lại gào thét, mây đen vọt tới.
Đứa nhỏ nói: “Yêu quái vào thành sao?”
Hồng Tuấn xoay người, nhảy lên nóc nhà, nhìn phía xa, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn bắt đầu xâm chiếm Trường An.
“Nghe ai nói?” Hồng Tuấn hỏi.
Đứa bé đáp: “Bọn họ đều nói vậy.”
Hồng Tuấn lại hỏi: “Tên ngươi là gì?”
Hài tử nói: “Trần Phụng, ta biết người, người là ân nhân nhà chúng ta.”
Hồng Tuấn: “…”
Trần Phụng tự nhủ: “Nương kể, người và Lý trưởng sử thường xuyên tiếp tế chúng ta, để ta học hành thật giỏi để làm người tốt.”
“Ngươi mới lớn bao nhiêu.” Hồng Tuấn thấp giọng nói, “Đã đọc sách rồi?”
“Ta biết nhiều chữ lắm nha.” Trần Phụng nói, “Người tới đưa chúng ta đi à? Ta đi gọi nương tỉnh lại.” Nói xong lập tức chạy vào trong, lay Đoàn thị.
Hồng Tuấn không đành lòng, nhắm hai mắt, Trần Phụng kêu một hồi, dường như nhận ra điều gì, vừa kêu vừa khóc nức nở, ngay sau đó sợ hãi không rõ nguyên nhân.
“Không còn thời gian đâu.” Hồng Tuấn lao vào như gió, ôm lấy Trần Phụng, Trần Phụng hô: “Nương ta chưa dậy!”
“Nàng chết rồi.” Hồng Tuấn nhớ dến mẫu thân, đột nhiên đau khổ đồng loạt dâng lên, ôm Trần Phụng lên ngựa, Trần Phụng hô lớn: “Chưa chết! Mẹ chưa chết mà!”
“Nàng chết rồi.” Hồng Tuấn lặp lại, ôm chặt lấy Trần Phụng không để nó kêu la, phi ngựa ra ngoài hẻm nhỏ. Toàn bộ Trường An đã hỗn loạn, người người nghĩ cách rời thành, tường băng Huyền Minh tạo ra bên ngoài thành đã sập, từ xa vọng tới tiếng Thôn Địa thú gào thét.
Trong thành như tận thế, Trần Phụng hô: “Người dẫn ta đi đâu?”
“Nghe lời!” Hồng Tuấn quát Trần Phụng.
Đứa nhỏ bị mắng không dám lên tiếng, co rúm, run rẩy trong lồng ngực Hồng Tuấn. Hồng Tuấn dừng ngựa ở chợ Tây, chợ Tây sớm đã vắng hoe nhìn như phế tích. Hắn muốn giao Trần Phụng cho Dương quý phi, nhưng tình hình Lục quân bây giờ, không an toàn, đành phải đưa hắn về Khu ma ti nghĩ cách khác.
_________________________
Đáp cứu trĩ đồng: Cứu vớt đứa trẻ.
Hôm trước thấy bố Gà cắm biển 2 hố mới ròi, 1 bộ hiện đại là “Thiên Địa Bạch Câu” một bộ là cổ trang “Sơn Hữu Mộc Hề” không biết nội dung sẽ thế nèo đây.
Mà mình đang đọc dở QT Định Hải phù sinh lục, hay dã man =((