“Lỡ như không được thì làm sao đây?” Hồng Tuấn hỏi.
“Em lo lắng không làm được sao?” Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, “Ta lại không lo, Tâm Ma trên người An Lộc Sơn là một hồn của Dương Quốc Trung biến thành. Chỉ cần cướp được pháp bảo trên tay An Lộc Sơn, dùng Tâm Đăng và Trí Tuệ kiếm có thể bức ma khí ra… Dương Quốc Trung cũng sẽ thu hồi một hồn kia, ta lo sợ binh biến, nhưng chuyện này chỉ có thể trông cậy vào Dương Quốc Trung cùng Ca Thư Hàn thôi.”
Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Huynh không sợ ta sẽ như lần trước sao…”
“Em sẽ không như vậy.” Lý Cảnh Lung cười nói, ngón tay khẽ chạm lên lồng ngực Hồng Tuấn, “Ma chủng đã bị ta phong ấn, ta chính là khắc tinh của em.”
“Ai nói cho huynh?” Hồng Tuấn nói, “Đêm ấy, huynh còn nói chuyện gì với Côn Thần nữa?”
Khóe môi Lý Cảnh Lung khẽ nhếch lên, ngẩn người nhìn Hồng Tuấn, một lúc lâu sau mới nói: “Hắn nói với ta, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Hồng Tuấn trầm ngâm không nói nữa, mi tâm cũng không còn nhíu lại. Lý Cảnh Lung nói: “Hắn nói cho ta, cách sử dụng Tâm Đăng để khu trục ma khí. Sáu khí của Bất Động Minh Vương trảm yêu trừ ma là cương, Nhiên Đăng đạo nhân dùng Tâm Đăng tịnh hóa ma khí là nhu.”
Hồng Tuấn dường như phát hiện ra điều gì, nói: “Nghĩ vậy thì, Tâm Đăng và Trí Tuệ kiếm đều của huynh, là trùng hợp.”
“Không tồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu ta chỉ có Trí Tuệ kiếm cùng pháp khí, không chừng sẽ có ngày chúng ta phải tương tàn, chém giết lẫn nhau. Vì thế mà Côn Thần sắp xếp để em đưa Tâm Đăng giao phó cho ta…”
Hồng Tuấn chấn kinh, dù là mộng cảnh của Côn Thần, ký ức khi còn nhỏ, hay dự đoán của Địch Nhân Kiệt, đều không nhắc đến Tâm Đăng! Lúc này hắn mới hiểu tại sao Lý Cảnh Lung lại tự tin đến vậy, Tâm Đăng chính là yếu tố làm biến đổi tương lai!
“Côn Thần nói, đây là ánh sáng chiếu rọi đêm đen.” Lý Cảnh Lung nâng tay trái, trong tay tỏa ra một vầng hào quang dịu dàng, chiếu rọi cả phòng.
Đột nhiên, sát vách có thanh âm vang lên, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn quay đầu, lại nghe thấy tiếng đẩy cửa. Lý Cảnh Lung vọt ra ngoài, Hồng Tuấn cũng theo sát, cả hai như phá cửa xông ra, chạy đến nội viện chỉ thấy một thân ảnh nhanh như chớp biến mất trên nóc nhà. Hồng Tuấn quay người vào phòng, sợ đối phương còn có chuẩn bị gì sau đó, Lý Cảnh Lung lại nhảy lên mái nhà, phi thân đuổi theo.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Lý Cảnh Lung quát: “Dừng lại!”
Mạc Nhật Căn mang theo một bao vải, nhảy lên, Lý Cảnh Lung đuổi theo bằng chân trần, cả hai đều bị hạn chế không thi triển được hết sức lực. Sau đó Mạc Nhật Căn lấy đà, phi thân một cái, mang theo bao vải lên một chỗ cao hơn. Hắn huýt sáo một tiếng, phi tiễn phóng tới phá nát gạch ngói dưới chân.
Lý Cảnh Lung đuổi tới thì mái nhà trước mặt đã bị hủy đi hơn ba trượng, không thể nào nhảy qua được.
Hắn yên tĩnh đứng ở mái hiên, nhìn bao vải sau lưng Mạc Nhật Căn.
Mạc Nhật Căn chậm rãi quay lại, nhìn Lý Cảnh Lung.
“Trả người.” Lý Cảnh Lung nói, “Chúng ta đánh một trận, ta biết ngươi vẫn muốn phân cao thấp đúng không?”
Mạc Nhật Căn trầm giọng nói: “Ta không phải đối thủ của ngươi, không đánh.”
Lý Cảnh Lung: “…”
“Thiên Ma đại nhân cũng không muốn đánh nhau với ngươi.” Mạc Nhật Căn vỗ vỗ bao vải, nói: “Không biết rằng, tự xưng lại người, liệu lúc thống khổ mất đi thân nhân, thì có nhập ma không?”
Lý Cảnh Lung không ngừng run rẩy, hắn đoán được người Mạc Nhật Căn bắt đi là ai.
“Đừng hành động dại dột.” Mạc Nhật Căn ra hiệu, nói: “Ngày mai, buổi trưa, ta đợi ngươi ở phủ, nhớ đến thay người, còn mạng hay không phải nhìn vận khí của ngươi.”
Nói xong, Mạc Nhật Căn rời đi, Lý Cảnh Lung gầm lên một tiếng hung ác, thanh âm xé ngang trời đêm, hắn vội vàng chạy mấy bước nhảy tới.
Dùng hết khí lực toàn thân nhưng Lý Cảnh Lung kém nửa tấc nữa mới với tới nóc nhà đối diện, chân đạp vào ngói vỡ, máu me đầm đìa. Hắn cùng gạch ngói rơi xuống, ngã trên chiếc xe ba gác để ở sau nhà, đau đớn nhắm mắt lại.
Sáng sớm, Hồng Tuấn quấn băng trên bàn chân của Lý Cảnh Lung, Lục Hứa cau mày, lo lắng nhìn.
“Tình huống thay đổi.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta nhất định phải đến An Tây Vệ phủ tìm biểu ca.”
Hồng Tuấn vạn lần không ngờ mục tiêu thứ ba của An Lộc Sơn lại là Phong Thường Thanh, Lý Cảnh Lung ngàn tính vạn tính cũng không tính đến nước cờ này. Nếu Lục Hứa vẫn tiến vào mộng của Mạc Nhật Căn không chừng đã đoán trước được.
“Để ta giải quyết hắn.” Lục Hứa nói.
“Ngươi không khu ma được.” Lý Cảnh Lung cau mày nói.
“Ta đi với Lục Hứa thì sao?” Hồng Tuấn nói, “Trước bắt hắn lại đã rồi nói.”
Lục Hứa đưa tay, nói: “Không cần, ta tự có cách.”
Không có Tâm Đăng như Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn sợ Lục Hứa đối mặt với Mạc Nhật Căn sẽ bị thương, nhưng từ sau đêm hôm đó, Lục Hứa dường như không sợ gì nữa.
“Ta cũng có thể phong ấn ma khí của hắn.” Lục Hứa nói, “Tựa như ngươi làm với Tâm Ma của Hồng Tuấn, không phải sao?”
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu, Lục Hứa nói: “Giao cho ta, kế hoạch vẫn như cũ, nên cứu người thì cứu người, nên chờ đợi thì chờ đợi.”
Hồng Tuấn hiểu ra, cười nói:”Đúng!”
Lục Hứa rời đi không ngoảnh đầu lại, Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lunng nghĩ một lát, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
“Kế hoạch vẫn như cũ.” Lý Cảnh Lung nói.
Hôm đó, thành Trường An người đông nghìn nghịt, gần trăm vạn nhân khẩu lại còn du khách từ Lạc Dương, Ba Thục đều đến kinh thành. Kinh đô ngàn năm chật kín người, lầu trước lầu sau, ngõ lớn ngõ nhỏ treo đầy tranh vẽ mừng thọ, khắp nơi nơi kết chữ ‘Thọ’ chữ ‘Phúc’, dọc phố chiêng trống khua ầm ĩ, tiền vung khắp nơi, nhà nhà chuẩn bị đồ ăn bàn tiệc. Hai bên phố Chu Tước có hàng dài bàn ăn, do Hoàng gia cung ứng, du khách thích bao nhiêu cứ lấy.
Hồng Tuấn bị chen đến mức không đi được, mồ hôi nhễ nhại. Hắn cùng Lý Bạch, Lý Quy Niên hẹn tụ hợp trước Từ Ân tự, đến trước Từ Ân tự nghe thấy tiếng tụng kinh cầu phúc vang đến tận chân trời.
“Chắc sẽ tìm được.” Hồng Tuấn nói, “Sáng sớm đã đông thế này, không tìm được vị trí tốt…”
Ngay sau đó Lý Long Cơ đưa Dương Ngọc Hoàn đến Từ Ân tự, nhận lời chúc của bách tính, mà khi hoàng tọa tới gần cổng chùa, đã bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, chật như nêm cối.
“Không có gì đáng ngại.” Lý Quy Niên cười nói, “Thái Bạch huynh có chỗ riêng rồi, cứ đi theo là được.”
Lý Bạch say rượu chưa tỉnh, ậm ừ vài tiếng, nhìn đông nhìn tây nói: “Cái gì? Đúng vậy, chúng ta đi gặp trụ trì đi…”
Lý Bạch đẩy thủ vệ, nhìn vào bên trong gọi người, tăng nhân Từ Ân tự nhận ra Lý Bạch, giật mình kéo hắn vào nói, “Thái Bạch đại nhân sao còn đi dạo ở đây? Không tiến cung sao? Cả Lý Quy Niên đại sư, mời sang bên này.”
Hồng Tuấn sợ bị Lục Quân tới gây khó dễ, nhưng có Lý Bạch và Lý Quy Niên nên mọi chuyện thuận lợi cả, loáng cái đã vào được Từ Ân tự, hắn cầm quạt xếp, che nửa mặt rồi kéo tay áo Lý Bạch đi vào. Trụ trì bận đến sứt đầu mẻ trán, chỉ lo không tiếp giá chu toàn, cũng không quản bọn hắn. Không lâu sau có tiểu sa di dẫn ba người lên lầu, vừa vặn ngồi vào chỗ bao quát tất cả, nhìn không sót cái gì.
Cá chép yêu nhảy xuống, nói: “Ta đã đến đây rồi!”
Lúc trước khi Huyền Trang đại sư đến đây giảng kinh, Cá chép yêu ở dưới pháp đàn, Hồng Tuấn cùng nó nép bên song cửa nhìn xuống.
“Chúng ta cần làm gì?” Lý Quy Niên hỏi.
“Thu phục yêu quái.” Hồng Tuấn nói, “Bảo hộ bệ hạ và quý phi.”
Lý Bạch “Ồ?” một tiếng, nói: “Yêu quái gì?”
Cá chép yêu phát điên: “Ngày đó nói nhiều như vậy, ngươi một câu cũng không nghe!”
Lý Bạch thần du vật ngoại, nói:”Ta uống say, mang rượu tới mang rượu tới!!”
“Trong Từ Ân tự không được uống rượu!” Cá chép yêu nói.
Hồng Tuấn giận dữ hét: “Sao nói như vậy với Thái Bạch huynh?” Rồi vội vàng nói, “Thái Bạch huynh, thật xin lỗi, trong Từ Ân tự không uống rượu được…”
“Không sao không sao.” Lý Bạch nói, “Không uống ở Đại Hùng bảo điện là được, ta được uống.”
Hồng Tuấn đành lấy rượu cho hắn, còn nói: “Ta giải thích lại cho ngài một lần nữa?”
“Không cần.” Lý Bạch khoát tay, nói, “Khi nào động thủ gọi ta là được, chỉ đâu ta đánh đó.”