Rắc rối lớn nhất của bài kiểm tra lần này là giấc ngủ bị cưỡng chế, vừa đến giờ ngủ thì bọn họ chả khác chìm vào hôn mê là bao, ngay cả một người gác đêm cũng không có.
Phần lớn mọi người ở đây đã từng bị tập kích qua, có ấn tượng khắc sâu với cảm giác bất lực lẻ loi này.
Đáng sợ nhất không phải là mấy nhóc con này xuất hiện ngay bên cạnh, mà là lúc chúng xuất hiện, dù bạn có kêu thế nào thì người khác cũng không tỉnh.
Đúng lúc này, tiếng chuông âm ỉ từ đâu vang lên.
Mọi người đều giật cả mình.
Vu Văn ngại ngùng lấy điện thoại mình ra: “Dạ em xin lỗi ạ, em quên tắt chuông báo thức.”
Nhìn thấy điện thoại, Thư Tuyết đột nhiên “a” lên một tiếng.
“Đúng rồi điện thoại!” Cô móc một chiếc điện thoại màu đen hơi cũ ra, lẩm bẩm nói: “Hôm qua lúc tôi nghe thấy tiếng động lạ đó có sờ điện thoại, hình như có chụp lại gì đó, sợ hôm nay ngủ như hôn mê xong thì cái gì cũng không nhớ nữa.”
Chiếc điện thoại này là cô thắng được từ trong sòng bạc, thường chỉ dùng để xem giờ, không hay dùng ngày thường cho lắm.
“Nhưng đừng mong chờ gì quá nha, có khi cũng chả chụp được gì rõ ràng.”
Mọi người “ừ ừ” đáp lại, ánh mắt chẳng dời khỏi màn hình.
Giao diện hình ảnh hiển thị, vào ngày hôm qua hình như có thêm thứ gì đó.
Nó không phải chỉ là một tấm hình bình thường thôi, mà là cả một video.
Thư Tuyết bấm phát video.
Video không quá lâu, chỉ có năm sáu giây ngắn ngủi.
Hai giây đầu tiên mờ mờ ảo ảo, hai giây cuối cùng cũng ảo ảo mờ mờ, dường như video này là do bản thân Thư Tuyết vừa giơ tay lên quay đã buông xuống ngay rồi.
Chỉ có một giây giữa lúc ấy quay được một vài thứ.
Vu Văn nhanh tay lẹ mắt bấm tạm dừng, để cảnh vật tồn đọng lại chỉ trong một bức.
Trong hình, cửa chính phòng ngủ mở toang, một bóng người đứng cạnh cửa, cúi đầu trước màn ảnh.
Vừa không phải là Sherry cũng không phải là Sally.
Bóng người đó cao hơn hai anh em nhiều là đằng khác, tóc bên buông xõa sườn mặt, bên thì vén ra sau tai. Dù cho bức ảnh có bị nhòe và mất nét nhưng nhìn thoáng qua thì ai cũng đã nhận ra.
Là Dương Thư.
“Gì vậy trời!”
Sắc mặt Dương Thư tái nhợt: “Tôi đang ngủ kia mà, làm sao có thể đứng ở đó được? Video này quay vào mấy giờ hôm qua vậy? Có khi nào quay lộn không?”
Nàng bấm vào màn hình, thời gian quay hôm qua hiển thị–
2:13 Hôm nay
Nàng bấm vào video cho nó phát tiếp.
Thế là sắc mặt của nàng ta càng thêm tái nhợt.
Bởi vì khi nàng nhìn vào bản thân trong video, mình còn đang….. đập một quả bóng mà đứa trẻ vừa mới chơi xong.
Hình ảnh quay một cái đã bị nhoè đi, nhưng tiếng chơi quả bóng “bịch bịch” vẫn còn tiếp diễn, ba giây sau thì đột nhiên im bặt.
Vu Văn thầm chửi một câu.
Nếu không phải đã quen Dương Thư từ trước thì bây giờ cậu đã nhảy ra xa ba thước rồi.
Trong phòng khách nhất thời không ai nói chuyện, cảm giác sợ hãi không tên bò trên đầu mọi người, làm bất kì ai cũng phải sởn tóc gáy.
Dương Thư luống cuống một lúc đã lấy lại bình tĩnh.
“Có phải tôi nên tự thanh minh trước, tôi chưa bị kẻ trong gương thay thế đó chứ?”
Nghe thế, mọi người mới chợt nhận ra cảm giác sợ hãi khi nãy của mình là gì.
Bởi vì nỗi sợ đến từ việc kẻ trong gương xuất hiện, đột ngột thay thế một người bạn nào đó của ta, mà khi ấy ta đang đối mặt với nguy hiểm tự lúc nào không hay.
Ngô Lị nói: “Chỉ cần lời em vừa nói đã chứng minh được rồi. Có thể sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu vẫn nói ra được như thế, tuyệt không có người thứ hai.”
Dương Thư thầm cảm động trước sự tín nhiệm của chị ấy, nhưng nàng vẫn nói: “Không phải chị cũng sẽ như thế sao?”
Ngô Lị: “Chị không sợ đến mức mặt mặt cắt không còn giọt máu thế đâu.”
Dương Thư: “……”
Không bị thay thế là tốt rồi, mọi người thoáng thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Nhưng họ vẫn cảm thấy chuyện này thật đáng sợ.
Họ xách hai nhóc quỷ kia xuống, hỏi: “Tối hôm qua các em làm gì vậy?”
“Ngủ.” Hai anh em hai miệng một lời.
“Không chơi bóng à.”
Sherry mấp máy môi.
“Nói chuyện.”
“Trước đã chơi rồi, tối qua không chơi nữa.” Sherry đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
***
Trong gương, ngay cả 8 giờ dậy theo bảng sinh hoạt cũng không thể đánh thức được Du Hoặc.
Hắn cau mày, theo thói quen tính lấy tay che mặt ngủ tiếp thì bụng đã kêu réo kháng nghị trước rồi……
Cánh tay nào đó còn đang siết vòng eo hắn bỗng giật mình.
Hôm qua hắn chỉ khoác chiếc áo sơ mi lên, cài nút tượng trưng. Thế là cái tay bên hông nọ bèn sờ soạng dọc theo cơ bụng thon chắc xuống. Giọng khàn khàn Tần Cứu cất lên đầy buồn ngủ: “Rời giường đi ăn chút gì nhé?”
Du Hoặc đè tay anh lại, mắt cũng chẳng buồn mở, dự định nướng thêm một chốc nữa.
Nhưng cái bụng lại kêu tiếp nữa rồi…..
Đại boss không nhịn nổi, rốt cuộc tự bật dậy.
Người ta nói, mới rời giường thì con người chúng ta dễ cọc tính, nhưng hiếm khi ai nhận thấy điều đó ở chính bản thân mình.
Tần Cứu nhìn vẻ mặt của hắn, anh đỡ vai hắn cười lớn hai tiếng.
Cười cái gì mà cười.
Du Hoặc vỗ vỗ tay anh, ý bảo anh lấy tay ra, xong mới ngồi thẳng dậy.
Trong một thoáng nào đó, động tác của hắn bỗng cứng đờ một cách kì lạ.
Nhưng hắn “chậc” một tiếng thì rất nhanh đã biến mất như chẳng có gì xảy ra.
Tần Cứu rời giường rồi theo sát sao hắn, hai kẻ người cao thân lớn mà đứng chung, chẳng trách sao căn phòng chợt nhỏ lạ thường.
Bọn họ đi rửa mặt, một trước một sau ra khỏi phòng.
Cảnh tượng trong gương giống y như hiện thực, ngay cả những bậc thang gỗ chân chất cũng đón chào các tia nắng ban mai xuyên qua mặt cửa sổ thủy tinh hẹn nhau một ngày mới cũng có nữa kìa.
Đối lập hoàn toàn với tầng hầm tối như hũ nút, giờ đây chỉ cần một chút ánh sáng nhẹ rọi tới cũng làm người ta lóa cả mắt.
Tần Cứu hai tay đút túi cà lơ phất phơ đi lên lầu, dưới ánh nắng tỏa anh khẽ nhíu đôi mi, bỗng nhiên dừng chân lại.
“Sao lại không đi nữa rồi?” Du Hoặc theo ngay sau anh, bèn hỏi.
“Chợt nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Tần Cứu xoay người, cúi đầu thơm lên khóe môi hắn một cái thật nhẹ nhàng, nói: “Chào buổi sáng.”
Du Hoặc: “…..Chào buổi sáng.”
Trong phòng khách, Sở Nguyệt vừa mới bước tới đã lui về, bảo: “Các cậu chào xong chưa? Chào xong thì để tôi hỏi chuyện này đã.”
“Các cậu có cảm thấy siêu siêu đói không?”
Tổng giám thị A bị cơn đói vực từ giấc mộng rụt tè mà phụ họa: “Ừ, có xiu xíu.”
Sở Nguyệt ôm bụng nhíu mày bảo: “Tôi không biết tôi bị nhạy cảm quá hay gì, tôi nói chứ tôi mà nhịn ăn cả một ngày cũng chẳng đói đến mức độ này. Mà bây giờ tôi lại đói đến nỗi….. nhìn thấy hai người tôi càng đói hơn.”