Xỉu mất tiêu rồi, cơm còn chưa có ăn nữa.
Cặp mắt khiếp người của gã thợ săn Giáp hướng tới đám người.
“Tôi còn cần một người nữa, tới giúp tôi bưng rượu.” Gã đi vụng về tới chỗ mọi người, trong miệng thầm thì thì thầm: “Ai nhỉ? Tôi thích con nít lắm, hay chọn một đứa con nít đi…”
Gã vừa nói, tròng mắt ậng nước long lanh đảo vài vòng, ánh mắt dừng lại trên người Vu Văn.
Vu Văn nháy mắt muốn tắt thở.
Thợ săn Giáp cười nâng tay lên.
“Chọn cậu đi…..”
Vừa dứt lời, Du Hoặc không nói gì đã chắn ngang trước mặt Vu Văn.
“…. nhóc con.”
Thợ săn Giáp vừa duỗi ngón tay, không sai không lệch chỉ vào hắn.
Khuôn mặt nhợt nhạt nháy mắt cứng đờ.
Du Hoặc mặt lạnh nhìn gã, “Tôi ư? Được thôi.”
Thợ săn Giáp: “…..”
Được cái đít.
Gã tựa hồ muốn nổi trận lôi đình.
Du Hoặc lại nói: “Đổi ý?”
Thợ săn Giáp thu ngón tay lại, cười trừ bảo: “Nào có, làm thế nào lại đổi ý chứ. Là chủ nhà, nói lời phải giữ lấy lời.”
Gã ghét bỏ một hồi, vẫn vẫy tay: “Đến đây đi, vị khách tốt bụng.”
Lời là “Đến đây đi”.
Nhưng lại nghe giống “Chết luôn đi”.
Thợ săn Giáp xoay người đi đến phòng bếp.
Du Hoặc mắt cũng không thèm nâng, bước theo.
Vu Văn hoảng sợ, vội vàng túm chặt hắn, thấp giọng quát: “Anh! Anh làm gì vậy!”
Du Hoặc liếc mắt nhìn hắn: “Bưng rượu.”
“Anh không nghe gã nói à! Không cẩn thận làm vỡ một cái ly là chết đó!” Vu Văn vội la lên.
Du Hoặc: “…..Tao là bị liệt hay chân tay bị gãy mà bưng có cái ly cũng rớt?”
Vu Văn: “……”
Nói thì dễ lắm, nhưng mà……
Cậu luôn cảm thấy anh cậu cái gì cũng làm được.
“Vậy anh nói cho em biết tại sao anh muốn chủ động đi bưng rượu đi.” Vu Văn không buông tha hỏi.
Du Hoặc nâng cằm nhìn bức tường bài làm, kéo tay Vu Văn ra, nói: “Thấy yêu cầu đề bài không?”
“Đương nhiên rồi, em đâu có bị mù.”
Du Hoặc không mặn không nhạt nói: “Cho mày biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Càng nhấn mạnh, càng có điềm.”
Nói xong, Du Hoặc thoăn thoắt đi mất.
Vu Văn sửng sốt đứng tại chỗ một hồi lâu, đột nhiên nhìn về phía ba cậu: “Ý của anh con là gì vậy??? Sao tự nhiên con thấy hoảng vậy?!”
Ông Vu càng hoảng hơn.
.
Du Hoặc đi vào phòng bếp.
Thợ săn Giáp đang tìm chìa khóa ở bên hông.
Khuyên vòng bằng đồng xuyên tổng cộng bảy chiếc chìa khóa, gã cầm chìa thứ ba ở giữa ra, lần lượt mở cái cửa bên phải của chiếc tủ gỗ đỏ, chầm chậm lấy ra mười ba ly rượu vang xếp dài trên bàn.”
Du Hoặc tiện tay cầm một cái lên xem.
Trước mắt chỉ thấy đây là ly rượu bình thường, không phát hiện được gì đặc biệt.
Thợ săn Giáp cau mày giận dữ: “Bỏ xuống! Tôi có kêu cậu cầm sao! Cậu là khách mà không biết chừng mực gì hết à?”
Du Hoặc cười giễu một tiếng, bỏ cái ly đặt lại trên bàn.
Du Hoặc tới bên cửa nhìn thoáng qua phòng khách chung, lạnh giọng thúc giục: “Với cái tốc độ của ông, một ngày đủ hai bữa không đấy?”
Thợ săn Giáp: “…..”
Gã trừng mắt liếc Du Hoặc một cái, thấp giọng mắng vài câu, lại miễn cưỡng tặng một nụ cười méo mó: “Không sao, không sao. Một chủ nhà rộng lượng tất có thể chịu đựng được một vài vị khách cọc cằn, tôi biết cậu đang rất đói bụng đây mà.”
Du Hoặc cười lạnh một tiếng.
Thợ săn Giáp: “…..”
Lần đầu tiên mà gã gặp một vị khách như vậy, lập tức nói cũng buồn mở miệng, quay đầu chuẩn bị rượu quý.
Thừa dịp gã thợ săn đang mân mê ly rượu, Du Hoặc giữ cửa tủ gỗ, nhìn hết một lượt đồ trong ngăn tủ.
Ngoài trừ mấy chiếc dĩa sứ được bày sẵn với ly rượu vang đang được chuẩn bị, ở trong chỉ còn mấy cái chén nước chấm nhỏ, bó dao nĩa và thìa bằng bạc.
“Đủ rồi!” Thợ săn Giáp đột nhiên lên tiếng, “Nhìn lén một hành vi không lễ phép chút nào.”
Du Hoặc không phản ứng.
Thợ săn Giáp: “Lấy hộ tôi dao nĩa và thìa bạc ra với, cảm ơn.”
Du Hoặc liếc nhìn vẻ mặt gã, lấy đồ ra khỏi tủ giúp gã.
.
Thợ săn Giáp cẩn thận cài chìa khoá lại bên hông, sau lấy ra một khay tròn để ly rượu vang lên.
Du Hoặc nói: “Tôi vừa phát hiện một chuyện.”
Thợ săn Giáp chợt khựng lại, khuôn mặt nhợt nhạt khổng lồ cảnh giác nhìn hắn: “Chuyện gì?”
Du Hoặc: “Ông đột nhiên rất để tâm tới mấy cái ly rượu vang này.”
Thợ săn Giáp: “…..”
Gã trầm mặc trong chốc lát rồi biện hộ: “Cậu nhìn nhầm thôi, trời đánh tránh bữa ăn, dùng bữa rất quan trọng nên tôi đều một lòng cẩn thận đối với đồ ăn.”
Du Hoặc “Ừ” một tiếng.
Thợ săn Giáp vẫn như cũ cảnh giác nhìn hắn.
Du Hoặc: “Vừa rồi tôi nói đùa thôi.”
Thợ săn Giáp: “…..”
.
Ở phòng khách, vì chuyện anh mình mà Vu Văn cứ canh cánh trong lòng, cậu sợ Du Hoặc đầu đội trời chân đạp đất, phá banh hết mấy bộ đồ ăn với phòng bếp luôn.
Kết quả liền nghe tiếng thợ săn Giáp nổi giận đùng đùng: “Cút!”
Du Hoặc mặt không cảm xúc đi đến, hai tay trống trơn.
“Chuyện sao rồi?”
Mọi người sửng sốt hỏi tới.
“Mấy cái ly đâu?” Vu Văn múa may quay cuồng, “Không phải anh làm rớt cái ly rồi hả? Sao bị quát vậy?”
Du Hoặc không tham gia vào đám đông mà hắn tay đút túi đứng ở gần cái bàn ăn: “Gã đổi ý rồi, thích tự làm hơn.”
Mọi người đều thoáng ngạc nhiên, ai cũng thấy chọc giận thợ săn Giáp chẳng tốt lành gì cả.
Dù sao người ta cũng là đề bài đó!
Ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra? Lỡ như mở mồm nói là chết một người luôn sao?
Ngay lúc mọi người hai mặt nhìn nhau, thợ săn Giáp tự bưng một cái khay lớn đi ra.
Ở trên có đầy ly rượu vang với dao nĩa.
Thợ săn Giáp mắng Du Hoặc vài tiếng rồi tự mình bày biện mọi thứ ra.
Không biết vì cái gì, Du Hoặc đứng lặng một bên xem, tựa hồ như bày biện trang trí là một thứ đáng để say mê học hỏi.
.
Vu Văn sắp vội muốn chết, cậu khoa trương dùng khẩu hình miệng nói với Du Hoặc: “Anh! Qua đây đi! Anh đứng đó làm gì vậy?”
Du Hoặc thấy đứng đâu cũng y chang, liền rũ mắt lười biếng nhìn thợ săn Giáp.
“Cút ngay!” Thợ săn Giáp không chút khách khí mắng Du Hoặc.
Mắng xong, gã quay lại nở một nụ cười với mọi người: “Sao đứng ngơ ở đó hết vậy? Mau tới đây nào, chúng ta bắt đầu ăn cơm.”
Gã nói xong giống như rất đói, ngưng cười duỗi tay lấy một khối thịt tươi từ bồn thuỷ tinh ra.
Mọi người trơ mắt nhìn mồm gã như một cái lỗ đen vũ trụ, nuốt cả khối thịt vào, nhai luôn cả xương cốt. Giống lúc gã miêu tả vậy, khi nhai bên tai cứ vang tiếng rộp rộp rộp.
Hai bà lão trong đó ngã phịch xuống đất.
Trong căn phòng càng thêm khủng hoảng trầm trọng.
.
Thợ săn Giáp ăn xong, thì thầm nói: “Uầy, thất lễ rồi.”
Gã chỉ vào Du Hoặc trách cứ: “Cũng tại vị khách không biết chừng mực này làm tôi nhất thời tức giận. Tôi còn có tật xấu, giận sẽ đói bụng.”
Tròng mắt gã đảo một vòng đếm đếm mấy khối thịt trong bồn: “Làm sao đây, tôi ăn mất một phần nên chỉ còn có mười một phần thôi.”
Mọi người sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm gã.
Thợ săn Giáp cầm một ly rượu vang ở cuối hàng, cười nói: “Đành phải để mọi người chịu thiệt…. chết thêm một người.”
Mặt mọi người nháy mắt không còn giọt máu.
Trong không gian tịch mịch, một giọng nói lãnh tỉnh đột nhiên vang lên: “Hình như cái này sai quy định nhỉ?”
Không phải bất kì ai khác nói, chỉ có Du Hoặc.
Thợ săn Giáp sửng sốt, toan quay người nhìn hắn, nhưng thân hình gã không có cân đối, tư thế quay lại tương đối doạ người.
“Lại là mày!”
Thợ săn Giáp cau mày, đang muốn lên cơn.
Du Hoặc nâng một chân dài đưa tới gã.
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng.
Sau đó nghe thấy một tiếng “Bốp”, gã thợ săn mặt trắng bệch ngã xuống đất, trong tay gã vẫn còn giữ cái ly rượu vang.
“…..”
Thợ săn Giáp nhìn chằm chằm mảnh ly nhỏ mờ mịt hai giây, đôi mắt trừng lớn tràn đầy sợ hãi.
.
Trong phòng không có ai dám động đậy.
Tất cả mọi người đều duy trì tư thế cứng ngắc ở đó, trợn mắt há hốc mồm.
Ngay sau đó, làm người hãi hùng khiếp vía nửa đêm chính là gà gáy lại tới nữa!
Bốn giờ không một động tĩnh, trên bức tường bài làm xuất hiện thêm một vài dòng.
[Cảnh báo vi phạm quy chế: Làm sai yêu cầu đề bài, đã báo cáo với giám thị.Giám thị: 001, 154, 922.]
Mọi người: “……”
Vu Văn trừng mắt nhìn bức tường đề bài, choáng váng nửa ngày, bỗng có chút tội nghiệp mấy anh giám thị.
.
Tại toà biệt thự sâu trong rừng cây, 922 cầm một tờ đơn báo cáo chạy vào văn phòng.
“Boss ơi…..”
Tần Cứu nhíu mày, phản ứng đầu tiên là đi xem chung.
“Đừng nhìn nữa, mới vừa đưa trở về một giờ mà.” 154 vẻ mặt đờ đẫn.
Tần Cứu cười một tiếng ngắn ngủi, không biết vui hay giận: “Lại cái gì đây? Cướp đáp án?”
154 mặt không cảm xúc nói: “Nghiêm trọng hơn nhiều, cậu ta giết đề bài rồi.”
Tần Cứu: “……”
922 vẻ mặt mơ màng: “Con mẹ nó đề bài cũng chết được à? Làm sao hay vậy?”