Chu Thanh Lạc ngớ ra, lấy lại tin thần, cười, “À, anh lấy giúp tôi cái bàn chải.”
Trương Siêu đưa bàn chải cho cậu, “Cái này hả?”
Chu Thanh Lạc nhận lấy, “Đúng, cảm ơn.”
Thật ra thì cậu không cần cái này, mà là cái bàn chải nhỏ hơn.
Cậu mới nhận ra, hình như Tống Lăng chưa từng đưa sai đồ cho cậu.
Chưa được bao lâu, cậu và Tống Lăng đã ăn ý đến vậy.
Trương Siêu nhíu mày, cả buổi sáng, Chu Thanh Lạc đã vô ý gọi “Tống Linh(*)” mấy lần liền.
(*) Chữ Linh (玲) và Lăng (凌) đều có cùng âm pinyin đọc là [líng], Chu Thanh Lạc gọi Tống Lăng nhưng Trương Siêu nghĩ nhầm sang Tống Linh.
Lúc cậu ấy gọi tên Tống Linh, mặt mày cười mỉm, miệng cong lên, sau khi phản ứng lại thì ngẩn ra, ánh mắt lại có chút tịch mịch, hình như không vui cho lắm.
Có lẽ sầu muộn và khép kín là phong cách riêng của nghệ thuật gia ha?
“Thầy Thanh Lạc, trước kia Tống Linh cùng vẽ tranh với thầy hả?”
Chu Thanh Lạc cong môi, “Đúng vậy.”
“Vậy giờ cô ấy sao rồi?”
Chu Thanh Lạc ngừng tay một lát, “Anh ấy ở thành phố Thanh Lăng, rất tốt.”
Còn ở thành phố Thanh Lăng trời rét đất đông, Tống Lăng cũng làm chuyện giống như Chu Thanh Lạc.
Tiêu Tả rất chu đáo, đóng cửa hầm để xe, để sếp Tống tự do phát huy.
Ban ngày Tống Lăng chăm chỉ đi làm, tối thì đến hầm để xe vẽ tranh, ngày nào cũng bao thành tượng đất đầu tro mặt đất, bẩn thỉu trở về nhà.
Thời tiết quả thực quá lạnh, tuyết rơi nhiều bay tán loạn, đáng ra phải ở nhà mở lò sưởi ngủ ngon, nhưng kiểu gì hắn cũng phải kéo nhau tới chỗ này độ kiếp.
Tiêu Tả cũng có chút không nhìn nổi, mang Noãn Bảo Bảo (miếng dán giữ ấm) đến cho hắn.
Tống Lăng chảy nước mũi nhìn hắn khinh bỉ một cái, “Bố mày mà phải dùng những thứ này à?”
Tiêu Tả: “…” Kemeno, để nó tự sinh tự diệt đi.
Tiêu Tả không muốn Tống Lăng vẽ tranh cho lắm, nhỡ tập đoàn Bảo Mộc lại tới phá, vậy thì Tống Lăng điên luôn.
Đàn ông thất tình, chín con trâu cũng không kéo được, có thể làm được gì chứ.
Tiêu Tả không biết Tống Lăng làm như vậy có ý nghĩa gì, nhưng nhìn hắn cố chấp vạch từng đường từng nét hình phác hoạ, lên màu từng chút từng chút, lại cảm thấy hắn làm như vậy vô cùng ý nghĩa.
Hắn than thở với Tiểu Từ, “Có cần nói với Thanh Lạc một câu không?”
Tiểu Từ trợn mắt nhìn hắn một cái, “Anh đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Tiêu Tả: “Em nói xem hai đứa nó có thể làm lành được không?”
Tiểu Từ nhìn Tống Lăng, một người lệch lạc u ám như vậy lại có thể nhẫn nại tô chầm chậm từng nét bút, giống như nghiêm túc tu bổ vật quý giá, với ý đồ chầm chậm khắc hoạ lại cảnh tượng và tâm cảnh lúc đó.
Tiểu Từ thở dài, “Bên nhau đâu có dễ dàng như vậy.”
“Anh cảm thấy hai ta ở bên nhau rất dễ dàng mà.”
“… Vậy là anh không biết mình ngốc như thế nào đâu.”
Bọn họ cũng không biết, vào thời điểm giống nhau, hai người đang làm việc giống nhau.
Bọn họ cùng nguyện trở thành người tốt hơn vì đối phương.
*
Cuộc sống rất bình lặng, mỗi ngày Chu Thanh Lạc đều bộn bề công việc, không muốn đặt những thứ khác xuống mà đắm chìm trong hội hoạ, bình tĩnh khoan thai, không cần nhiều lời, tất cả đều như trong tranh.
Mỗi ngày Chu Thanh Lạc có thể vẽ mười mét vuông, một tuần qua, cậu vẽ được gần hai mươi mét.
Sáng sớm thứ bảy, Chu Thanh Lạc tiếp tục đến cô nhi viện vẽ.
Chu Thanh Lạc đang tập trung vẽ tranh, lại nghe được một giọng nói quen thuộc gọi cậu, “Thanh Lạc?”
Chu Thanh Lạc quay đầu lại, hoá ra là viện trưởng Lâm của cô nhi viện Chân Thiện Mỹ, bên cạnh bà còn có một số người đi cùng, Trương Siêu cũng ở đó.
Chu Thanh Lạc xuống khỏi thanh sắt, tháo găng tay và khẩu trang ra, vui vẻ nói: “Viện trưởng Lâm, sao bà lại tới đây ạ?”
Viện trưởng Lâm cười ha hả nói: “Bà tới đây để trao đổi học tập, nghe viện trưởng Mã nói có một cậu nhóc đang vẽ tranh ở đây, Tiểu Trương nói là cháu nên bà tới xem một chút.”
Viện trưởng Mã cũng là một người phụ nữ trung niên mặt mày hiền hậu, cười nhận lỗi với Chu Thanh Lạc, “Ngại quá, tôi vẫn luôn phải đi công tác, cho nên không có thời gian tới cảm ơn cậu.”
Chu Thanh Lạc: “Bà khách khí rồi ạ.”
Viện trưởng Lâm thấy Chu Thanh Lạc rất vui, từ sâu thẳm bà rất thích cậu trai vừa nhiệt tình vừa nhân hậu này, Tiểu Mãn nhặt được bảo vật rồi.
Viện trưởng Lâm hỏi: “Sao cháu lại đến đây?”
Chu Thanh Lạc: “Cháu đến phỏng vấn, vừa đúng lúc Trương Siêu nhắn tin cho cháu muốn vẽ tranh ở đây, nên cháu tới trước một tuần.”
Trương Siêu: “Đúng đúng, cháu là fan của thầy Thanh Lạc, cháu nói đến nhu cầu này với thầy Thanh Lạc, thầy ấy lại tới.”
Viện trưởng Lâm hỏi: “Phỏng vấn hả?”
Chu Thanh Lạc: “Đúng, có phòng làm việc truyện tranh gọi cháu đến để phỏng vấn.”
Viện trưởng Lâm có chút kinh ngạc.
Viện trưởng Mã lập tức tiếp lời: “Có phải là phòng làm việc Không giờ không?”
Chu Thanh Lạc rất ngạc nhiên, “Vâng, sao bà lại biết?”
Đương nhiên viện trưởng Mã biết.
Chủ phòng làm việc Không giờ chính là Tô Minh Khoan chồng của bà, anh ấy không làm nhà thiết kế ở một công ty truyện tranh lớn nữa, sắp bốn mươi tuổi rồi mới ra ngoài gây dựng sự nghiệp, bấp bênh ba năm, cuối cùng không bị đập chết ở bờ cát, cũng coi như có chút tiếng tăm, kiếm không được nhiều tiền lắm nhưng cũng được.
Gần đây không hiểu sao bạn nối khố của anh ấy liên lạc, nghe nói bạn nối khố là chủ một công ty trò chơi, đang kinh doanh trò chơi internet gì đó, nói rằng kịch bản viết xong hết rồi, chỉ còn thiếu thiết kế anh hùng và bối cảnh thôi.
Nhưng hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã này không biết lấy tự tin đâu ra mà vô cùng tin tưởng vào cái kịch bản này, nhất định phải phối hợp nhân vật và bối cảnh hạng nhất, sau này kiểu gì cũng sẽ hot.
Cho nên đăng tuyển người rộng rãi trên mạng, tung ra rất nhiều đãi ngộ, lương thưởng cao, tuyển người thiên nam địa bắc.
Mấy ngày nay ông Tô về nhà đều xem CV, không biết đã xem qua bao nhiêu người.
Viện trưởng Mã: “Vừa khéo quá, phòng làm việc Không giờ là phòng làm việc của chồng tôi, nếu cậu hợp ý công ty này, tôi có thể nói với lão Tô một tiếng.”
Chu Thanh Lạc cũng không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Viện trưởng Lâm: “Lại là một đoạn thiện duyên!”
Chu Thanh Lạc cười khiêm tốn, chỉ vào bức đầu tiên cậu vẽ xong, nói đùa: “Viện trưởng Mã, bà nhìn xem, tôi dựa vào thực lực có thể qua được không?”
Viện trưởng Mã hài lòng gật đầu một cái. Nhóc con thật sự rất được, nói lời từ chối rất khéo léo và tự nhiên.
Viện trưởng Lâm: “Viện trưởng Mã này, chúng ta đi thăm xong hết rồi, cô đi làm việc trước đi, đều là bạn cũ, không cần phải đi cùng tôi nữa, tôi nói chuyện với Thanh Lạc một lúc, xong rồi sẽ đến phòng làm việc đợi cô.”
Viện trưởng Mã cũng sảng khoái: “Được, vừa đúng lúc tôi cũng có một buổi họp, vậy lát nữa chúng ta gặp lại.”
Tạm biệt viện trưởng Mã xong, viện trưởng Lâm đi đến bên cạnh Chu Thanh Lạc, cười hỏi: “Thanh Lạc định đến thành phố này sinh sống sao?”
Chu Thanh Lạc suy nghĩ một chút, cũng không giấu giếm, “Không ạ, người nhà cháu đều ở Thanh Lăng, cháu muốn tới chỗ này học một số hạng mục, muốn sau này trở về tự mở một phòng làm việc của mình.”
Viện trưởng Lâm: “Bảo sao hai ngày trước Tiểu Mãn một mình đến sửa màu sắc cho bức vẽ kia của cậu, trước nó còn nói hai đứa đã ở bên nhau rồi, hại ta mừng hụt một trận.”
Chu Thanh Lạc mím môi, “Vậy không đúng lúc rồi.”
Đương nhiên là viện trưởng Lâm nhìn ra được, hai đứa trẻ này đang cãi nhau, nhưng bà nói đỡ ai cũng không thích hợp bèn nói: “Vậy Thanh Lạc một mình ở đây phải chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé, liên lạc nhiều với bọn bà hơn, chúng tôi đều rất nhớ mong cháu.”
“Bà yên tâm đi ạ.”
“Tới đây cũng đừng vùi đầu làm việc, ăn ngon một chút, ra ngoài chơi giải sầu một chút. Cháu nhìn xem, cháu lăn lộn đến gầy cả người rồi kìa.”
Trương Siêu: “Là cháu sơ sót.”
“Trương Siêu rảnh cái là mang đồ ăn ngon cho cháu, ngày nào cũng đem trái cây đến ạ.”
Lời viện trưởng lại dẫn dắt được Trương Siêu, “Thầy Thanh Lạc, mai tôi đưa thầy đi thăm bảo địa của Sơn Thành.”
Bảo địa của Sơn Thành thật ra là một ngôi miếu.
Cuối tuần Thanh Lạc vốn định đẩy nhanh tiến độ, nhưng Trương Siêu khăng khăng phải dẫn cậu đi giải sầu.
Trương Siêu: “Thầy đã tới đây rồi, không thể chỉ bắt thầy làm việc được. Không phải kế hoạch của chúng ta là vẽ xong trước Tết hả? Giờ còn lâu mới đến Tết, thiếu một ngày cũng không sao.”
Chu Thanh Lạc không lay chuyển được nên đi cùng.
Trương Siêu đưa cậu đến cầu Đồng Tâm trước.
Cầu Đồng Tâm bắc giữa hai ngọn núi, hướng ra biển, phía trên treo rất nhiều khoá và dây thừng đỏ, trên đó còn khắc rất nhiều lời ước tồn tại với thời gian, vừa thành kính vừa lãng mạn.
Nhưng ở nơi vừa thành kính vừa lãng mạn này lại có một đôi tình nhân gây gổ vì viết tên ai ở phía trên.
Chàng trai có chút thất thố, hắn ăn nói khép nép một hồi, hồi sau lại không cam lòng mà tranh cãi mấy câu, hồi sau nữa lại không có cách nào giải thích.
Còn cô gái thì lạnh lùng, miệng ngậm chặt không nói lời nào.
Bỗng Chu Thanh Lạc nhớ tới Tống Lăng.
Trương Siêu hờ hững cười một tiếng, “Thầy Thanh Lạc, thầy có phát hiện ra một hiện tượng thú vị không?”
“Gì vậy?”
“Tình nhân cãi nhau, người nói nhiều nhượng bộ trước, thường là người yêu sâu đậm.”
“Tại sao lại thế?”
“Vì muốn tranh thủ, muốn giải thích, muốn thu hút sự chú ý của người kia, cho dù biết lỗi rồi, cũng cố gắng được lượng thứ, chỉ mong mọc ra mười cái miệng, nói hết những lời trong lòng cho người kia nghe.”
“Sao anh biết?”
Trương Siêu hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, thong thả cười, “Vì tôi cũng vừa thất tình mà.”
Chu Thanh Lạc ngẩn ra, không để cậu kịp phản ứng lại, Trương Siêu lôi cậu lên núi, “Đi thôi, tôi đưa thầy đi thắp cao hương.”
Cao hương
Trên núi thật sự có ngôi miếu, nhìn là biết miếu nhân duyên.
Hương khói trong miếu nghi ngút, thắp hương xong có thể xin một cái khoá đồng tâm, khắc tên người mình yêu lên khoá, khoá lại trên chiếc cầu Đồng Tâm mới nãy.
Cậu không tin vào mấy thứ này, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc thành kính của Trương Siêu, nên cậu cũng nhập gia tuỳ tục, nhưng bái lạy không chú tâm chút nào.
Trương Siêu nhỏ giọng nói: “Thầy Thanh Lạc, thầy nghiêm túc đi.”
Chu Thanh Lạc thấy hơi buồn cười: “Nói thật là tôi không tin vào những thứ này lắm.”
Trương Siêu cười hì hì nói: “Người sống quá tỉnh táo, quá lý trí thì không thú vị. Đến rồi, trong lòng nghĩ đến người quan trọng nhất kia, rồi ước muốn điều gì, lòng thành thì linh nghiệm.”
Chu Thanh Lạc cười không thành tiếng.
Người sống quá lý trí, quá tỉnh táo thì không thú vị gì hết.
Nghĩ đến người quan trọng nhất, ước muốn điều gì.
Chu Thanh Lạc cầm nén hương, thành kính khẩn cầu.
Thần linh ơi.
Con đang yêu một bệnh nhân, nhưng con lại ao ước anh ấy hiểu con như người bình thường.
Anh ấy có thể làm được không ạ?
Nếu như anh ấy không làm được, con có nên tiếp tục yêu anh ấy không?
Con có nên buông tay anh ấy không?
Lúc này trong lòng con chứa thế giới vô biên, mà trong lòng anh ấy chỉ chứa mình con.
Sau này lòng anh ấy chứa thế giới vô biên rồi, còn có thể chứa mình con không?
Bọn con có tương lai tốt đẹp không?
Đáp lại cậu là gió núi mát lạnh. Cậu biết, không ai có thể cho cậu câu trả lời. Đoạn tình cảm này, cậu là người nắm giữ, tất cả đều là sự lựa chọn của cậu mà thôi.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Con trai cãi nhau, mẹ ruột bị mắng
Cho dù như vậy, tôi vẫn RẤT! YÊU! MỌI! NGƯỜI!
THẬT! ĐÓ!