“Tôi bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mấy chữ này không đồng nghĩa với mấy chữ kia, tôi không chịu được.”
“…”
Chu Thanh Lạc nằm mơ cũng không nghĩ đến, trên thế giới này vậy mà có cái kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế này.
Chỉ là cũng chả có gì lạ, ai mà biết được đến cùng Tống Lăng có mấy loại bệnh tâm lý đâu chứ.
“Anh thực sự không được xé, chỗ này đều có ngụ ý cả đấy, do ba tôi đặc biệt sắp xếp.”
Tống Lăng liếc nhìn ai kia đang nghiêm túc bịa chuyện, nhẹ nhàng cụp mi xuống: “Vậy cậu giải thích đi, giải thích mà có lý thì tôi sẽ không xé, còn không thì cậu phải hôn tôi một cái.”
Chu Thanh Lạc hóa đá một giây, sau đó bắt đầu bịa chuyện: “Chỉ có tuân thủ pháp luật mới có thể bình an mỹ mãn, tuân thủ pháp luật là số 1 đứng trước, hạnh phúc mỹ mãn vân vân và mây mây là số 0 đứng phía sau. Không có số 1 đứng trước thì số 0 phía sau sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả, hiểu chưa?”
Tống Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, cực kỳ tán đồng mà lại gật đầu tiếp.
Chu Thanh Lạc giơ ngón tay cái với hắn: “Hiểu rồi thì tốt, vì vậy trước tiên phải tuân thủ pháp luật, có hiểu không?”
Tống Lăng ung dung chỉ vào mấy tấm giấy đỏ ở đầu giường, kéo dài thanh điệu nói: “Một cái số 1 mà dắt theo cả 14 cái số 0, chậc chậc, cái ‘Tuân thủ pháp luật’ này đúng chất ‘Hải Vương’ luôn.”
(*) Hải vương: bắt cá nhiều tay (phải là dùng lưới vơ).
“…” Ah! Gấu ngựa gào thét.jpg
Chu Thanh Lạc cảm thấy không thể tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa, còn nói tiếp có lẽ sẽ có chuyện xảy ra.
Chu Thanh Lạc liền nói sang chuyện khác: “Triệu Đại Du hỏi là sau này anh có còn đi làm nữa không?”
“Không muốn đi nữa.”
Chu Thanh Lạc cảm thấy buồn cười, việc không muốn đi làm quả nhiên là bản năng của con người: “Tại sao vậy, anh mới đi làm được có mấy hôm đã không muốn đi nữa, vậy anh muốn làm (thượng) cái gì?”
“Tôi muốn làm (thượng)…”Tống Lăng ngó mắt nhìn Chu Thanh Lạc: “Thôi bỏ đi, cậu có cho đâu.”
Chu Thanh Lạc: “…”
Lúc này đây, chủ đề nào cũng không thể tiếp tục bàn luận với Tống Lăng nữa, nói đến cái gì hắn đều lái đến phương diện kia.
Quả là nhân tài.
Chu Thanh Lạc nằm trên giường tự bế, buồn bực thổi thổi tóc mái trên trán rồi nhắm mắt lại: “Đi ngủ thôi.”
Mí mắt trên còn chưa đụng đến mí mắt dưới thì giường bỗng nhiên chùng xuống, gương mặt Tống Lăng phóng đại ngay trước mắt, chặn lại ánh sáng từ đèn trần.
Đôi tay Tống Lăng chống ở hai bên tai cậu, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm cậu.
Chu Thanh Lạc mở to mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Đôi mắt Tống Lăng cũng theo đó mà thâm sâu đi chút, trông giống như một con sói hoang đói khát lâu ngày nhìn thấy một chú thỏ con thơm ngát.
Mà chú thỏ con hiện tại làm gì cũng đều sai, chớp mắt cũng sai, hô hấp là sai, ngay cả con ngươi nổi lên phẫn nộ cũng là sai.
Hô hấp của hắn trầm xuống: “Thanh Lạc, sao cậu lại tàn nhẫn đối với tôi như vậy? Hửm? Suốt một tháng không gặp nhau, giờ đến ôm cũng không cho ôm?”
Chu Thanh Lạc gắt gao mím môi, gương mặt bị nhiễm hơi thở của hắn trở nên nóng rực.
“Sao anh lại vô lý như vậy? Chúng ta có quan hệ gì à? Sao tôi phải để anh vừa hôn vừa kéo ôm ấp chứ?”
“Tôi thích cậu, tôi đang theo đuổi cậu, nhưng cậu vẫn không đồng ý làm người yêu tôi còn gì.”
Tống Lăng cúi đầu, hôn nhẹ lên nốt ruồi ở đuôi mắt cậu, người nào đó thật câu dẫn người khác, nốt ruồi mọc ở vị trí quyến rũ nhất, ngang nhiên dụ dỗ người ta.
Tống Lăng ghé sát vào bên tai cậu, hô hắn nặng nề, giọng nói khàn khàn: “Thanh Lạc, dù bây giờ cậu có nói mấy lời nhẫn tâm tôi đều nghe không lọt tai, trong đầu tôi hiện giờ chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể ‘làm’ cậu.”
Chu Thanh Lạc mặt đỏ như cắt ra máu, cậu thật sự không nghĩ tới sẽ có người không biết xấu hổ đến bậc này, đem mấy chuyện riêng tư ái muội này nói ra một cách trắng trợn như thế.
Chu Thanh Lạc quay mặt đi, né tránh hơi thở của hắn, không ngờ Tống Lăng lại áp lên, đè người xuống, tay hắn bắt lấy cổ tay của cậu ghìm ở bên tai.
Chu Thanh Lạc bị hắn dễ như trở bàn tay mà khống chế, toàn thân chỉ còn đầu có thể cử động.
Chu Thanh Lạc trừng mắt nhìn hắn: “Tôi còn chưa đáp ứng anh thì anh đừng hòng giở trò gì với tôi.”
“Nhưng tôi hiện tại nhịn không nổi nữa, tôi đã nói qua rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ mất kiềm chế.”
“Vậy thì ngày mai anh dọn đi chỗ khác ở đi.”
“Tôi không đi.”
“Đồ mặt dày.”
“Vậy hôm nay nhất định phải hôn một chút, hôn chỗ nào tùy cậu định đoạt.”
Chu Thanh Lạc dùng sự im lặng để phản kháng.
“Cậu không nói thì để tôi tự tìm chỗ vậy.”
Chu Thanh Lạc chưa từng nghĩ đến, một ngày nào đó cậu sẽ biến thành một con thỏ con mặc người ta xâu xé.
Cậu tự biết chính mình cũng không tính là hung cầm mãnh thú gì, nhưng ít ra cũng phải là máy bay chiến đấu chứ.
Tống Lăng nhìn chằm chằm môi cậu, dần dần ghé sát lại.
Chu Thanh Lạc nhắm mắt lại: “Hôn trán, cái trán, cái trán ý.”
Tống Lăng thấp giọng cười một chút: “Được thôi, tôi đảm bảo là sẽ không làm cái gì hết, chỉ hôn một chút thôi.”
Tống Lăng cúi đầu, hôn lên trán cậu, giống như không nỡ bỏ sót bất cứ một tấc da thịt nào, hôn trán rồi lan đến huyệt thái dương, chỉ cần cậu hơi nghiêng đầu về một bên thì hắn liền nhắm mắt theo đuôi.
Chu Thanh Lạc cảm thấy trên đầu giường Tống Lăng thiếu một bức ghi chữ “Thanh tâm quả dục”.
Người nào đó còn nói hôn chỗ nào là do cậu định đoạt nhưng ai mà ngờ được, hôn bao lâu là do hắn định.
Trong nhận thức của người nào đó, lông mày, sống mũi, hai má và khóe miệng đều thuộc về bộ phận của trán.
Tống Lăng hôn xuống khóe miệng của cậu, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi cậu, hô hấp càng nặng nề thêm.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng lần tới môi Chu Thanh Lạc hôn lên.
“Thanh Lạc, tôi yêu cậu như vậy, sao cậu vẫn không thích tôi?”
Chu Thanh Lạc không dám nói thêm mấy lời nhẫn tâm, nếu lại nói nữa khiến hắn mở rộng lòng mình, cái tên điên này có lẽ sẽ tự dùng phương thức của bản thân, tự xé thân mình rồi lôi trái tim nóng bỏng ra cho cậu xem.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy bất lực đến vậy, đối mặt với Tống Lăng, cậu cũng không biết làm thế nào để đến gần hắn.
Nhưng cậu vẫn muốn thử một lần.
“Tống Lăng, anh có biết thích là gì không? Anh đã từng nghĩ đến tương lai chưa?”
Tống Lăng lặng thinh, ngẩn ngơ mà nhìn cậu.
Chu Thanh Lạc dịu dàng cười cười: “Tôi đã nghĩ qua, mua một căn nhà, có một cái ban công lớn, rồi trồng ở đó một vài cây hoa hướng dương mà anh thích, trên sào phơi quần áo của chúng ta, trên bồn rửa mặt đặt hai cái cốc đánh răng, dép lê trong phòng tắm cũng là hai đôi, dao cạo râu mua hai cây, tôi thường quên sạc điện thì có thể mượn dùng của anh, không cần cạo bằng lưỡi dao lam, như vậy cũng bớt rắc rối.”
“Anh thích uống cà phê thì trong phòng khách đặt một cái máy cà phê, tôi thích uống sữa đậu nành thì đặt luôn một cái máy làm sữa ở trong bếp, trong phòng khách nên chuẩn bị một vài bình hoa, nhỡ đâu anh lại tặng cho tôi một đống hoa thì còn có chỗ mà cắm.”
“Nhà thì tốt nhất nên có ba phòng, một phòng để làm việc, tôi ở một bên vẽ tranh, anh ở một bên gõ máy tính, một phòng khác dùng để làm phòng cho khách, nếu ba tôi nguyện ý thì có thể qua ở một hai hôm, chị tôi nếu mà chưa cưới chồng cũng có thể đến ở lại vài ngày.”
“Còn một gian còn lại là phòng ngủ của chúng ta, trong phòng có một cái cửa sổ sát đất, nên mua nhà ở tầng cao một chút, buổi tối nằm trên giường, ngẩng đầu có thể ngắm sao trời, cúi đầu có thể nhìn đèn đường, nếu mà có ai đốt pháo hoa, vậy thì càng đẹp hơn.”
“Nếu anh có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhường nào, nói không chừng bệnh sợ bóng tối cũng khỏi luôn ý chứ.”
Trong lúc nói, Chu Thanh Lạc không biết lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cậu nhìn về phía Tống Lăng: “Nếu anh chưa từng nghĩ đến tương lai thì sao có thể dễ dàng nói ra mấy lời yêu tôi như vậy chứ?”